Chương 833: Tôi đến rồi
“Sau khi nhận được sự tán đồng của ý chí trường học, cậu cũng sẽ có đủ tư cách làm người đẩy cửa, nhưng tôi biết cậu chỉ muốn rời đi, sẽ không làm những chuyện không có chút lý trí nào.” Lúc này trong phòng đọc sách chỉ còn lại có hai người là Thường Cô và Trần Ca, vì vậy Thường Cô không che giấu nữa, trực tiếp mở miệng cảnh cáo Trần Ca.
Hai mắt yên lặng nhìn chăm chú vào cái gương, Trần Ca cũng không quay đầu lại: “Thường Cô, anh nghĩ tôi là người như thế nào?”
Sau khi trải qua sự việc ở trấn Lệ Loan, Trần Ca biết rất rõ rằng mình đã bị mất một đoạn trí nhớ, cho nên đôi khi anh cũng giống hệt như đám người Trương Cự, mê mê mang mang.
“Tấm gương sau cánh cửa có thể phản chiếu diện mạo thực của cậu, và cậu sẽ nhìn thấy một con người khác của mình.” Thường Cô không quan tâm đến Trần Ca, anh ta chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ mà Thường Văn Vũ đã giao phó cho.
“Thật sao?” Trần Ca đặt lòng bàn tay lên gương, trong não truyền đến một cảm giác lạnh như băng, anh không khỏi nhớ đến nhiệm vụ mức khó ác mộng đầu tiên anh làm khi mới nhận được chiếc điện thoại màu đen.
Nhiệm vụ đó bắt anh đứng trước gương vào lúc nửa đêm và nhìn mình trong gương.
“Chiếc gương là khởi đầu của mọi thứ, bây giờ mình lại đứng trước gương, không biết lần này sẽ nhìn thấy thứ gì?”
Trần Ca nhắm mắt lại, lặng lẽ đếm nhịp tim của mình giống như lần đầu tiên làm nhiệm vụ mức khó ác mộng.
Sau khoảng vài giây, bàn tay của Trần Ca bị người nào đó túm lấy, anh mở mắt ra.
Trong gương, anh đang ngây người đứng bên cạnh giá sách, cô đơn và tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể khẽ run lên.
Đôi mắt anh đờ đẫn và trống rỗng, như thể anh chỉ là một con rối đạo cụ trong một nhà ma.
“Đây là mình sao?”
Bàn tay bị nắm chặt, Trần Ca có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh truyền đến từ bên kia tấm gương, và anh nhìn thấy cái bóng của mình trong gương không ngừng thay đổi.
Mái tóc đen quấn quanh thân thể Trần Ca trong gương như dòng suối đang chảy, cái bóng của anh từ từ đứng lên, che chở cho anh từ phía sau.
“Trương Nhã?”
Khuôn mặt cái bóng càng lúc càng rõ ràng, khi anh đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào cái bóng thì mái tóc đen trong gương đột nhiên quấn lấy cánh tay, kéo anh vào trong gương.
Trần Ca biến mất, phòng đọc sách hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
“Có vẻ không ổn.”
Thường Cô không rời đi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Tại sao khi cậu ta đứng trước gương, cậu ta ở trong gương nhìn vẫn không chân thật như vậy chứ?”
Thường Cô bước nhanh đến trước gương, nhìn mình trong gương, thứ phản chiếu trong gương không phải là Thường Cô mà là một con quái vật xấu xí dữ tợn.
“Ở phía bên kia của tấm gương là một thế giới đỏ như máu, chiếc gương này có thể phản chiếu sự xấu xa trong lòng mỗi người. Nhưng sau khi người đó nhìn vào gương, người đó vẫn là chính bản thân cậu ta! Chẳng lẽ trong lòng cậu ta không có một chút ác niệm nào sao? Hay là ác niệm của cậu ta giấu ở nơi sâu quá, ngay cả tấm gương sau cánh cửa cũng không thể chiếu được?”
Thường Cô không thể nghĩ ra câu trả lời, anh ta nghi ngờ nhìn bản thân xấu xí trong gương, vươn bàn tay đến trước gương và cuối cùng lơ lửng trước gương.
“Trong lòng mỗi người đều có một con quái vật, xấu xa, man rợ, không thể để lộ ở dưới ánh mặt trời...”
...
Một mùi máu nồng nặc xộc vào khoang mũi, trên da xuất hiện một cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp, mi mắt khẽ chớp, Trần Ca hít một hơi thật mạnh, như thể người chết đuối cuối cùng đã nổi lên trên mặt nước.
Trần Ca mở mắt ra, nhìn thấy một thế giới đỏ như máu.
“Đây là thế giới đằng sau cánh cửa, nó luôn ngột ngạt làm người ra cảm thấy hít thở không thông, đầy tuyệt vọng và lo lắng.” Trần Ca đứng tại chỗ, thận trọng nhìn xung quanh.
Anh đang đứng trước một tấm gương đầy vết nứt, xung quanh là giá sách, bàn và ghế đỏ như máu.
“Phòng đọc sách thứ hai, bây giờ mình mới thực sự bước vào thế giới phía sau "cửa".” Trần Ca trốn trong góc, bước chân rất nhẹ, không phát ra chút tiếng động nào: “Trương Cự, Chu Long đã vào trước mình, tại sao không nhìn thấy bọn họ?”
Để đề phòng mọi người phân tán, trước khi bước vào gương, Trần Ca đã cố ý dặn dò các thành viên trong câu lạc bộ.
“Có chuyện ngoài ý muốn gì sao?” Trần Ca ngồi xổm xuống, sử dụng Âm Đồng quan sát kỹ càng. Trong phòng đọc sách không phát hiện dấu vết đánh nhau, cũng không thấy dấu giày hay dấu chân.
“Đám Trương Cự đã rời đi trước rồi sao? Hay là có thứ gì đó vẫn luôn canh giữ ở bên này gương, khi bọn họ đi tới thì phải chạy trốn luôn?”
Trần Ca rất thận trọng, trước khi khám phá một môi trường mới, anh phải đảm bảo an toàn cho mình trước đã.
Trần Ca đặt ba lô của Lâm Tư Tư xuống, mở khóa kéo trên ba lô của mình, anh nóng lòng muốn nhìn thấy các nhân viên lắm rồi.
“Máy cát sét mini, búp bê, quyển truyện tranh... những thứ này đều có ở trong...” Trần Ca lục tung ba lô, sắc mặt từ từ tối sầm lại.
Trong ba lô của anh còn thiếu một thứ đáng lẽ phải có, và có thêm một thứ không thuộc về anh.
“Điện thoại màu đen không ở trong ba lô!”
Anh lục lọi nhiều lần nhưng cũng không tìm được điện thoại màu đen mà lại tìm thấy một tấm thẻ học sinh ở ngăn nhỏ nơi anh thường để những vật dụng quan trọng.
Tên của anh được viết trên thẻ học sinh nhuốm máu đó, ảnh của anh được in trên đó, điều kỳ lạ là bức ảnh được chụp khi anh còn là một đứa trẻ.
Nhìn vào bức ảnh trên thẻ học sinh, Trần Ca nghĩ ngay đến cái bóng ở trấn Lệ Loan, cùng với Minh Thai ở sau lưng cái bóng.
“Thẻ học sinh này là do Thường Văn Vũ đưa cho mình? Làm sao cô ta biết mình trông như thế nào khi còn nhỏ chứ?”
Sau khi cất thẻ học sinh đi, Trần Ca lấy máy cát sét mini ra và nhấn công tắc một cách dứt khoát.
Tiếng dòng điện rẹt rẹt xen lẫn tiếng than khóc và tiếng la hét, còn có thể nghe thấy giọng người đàn ông tự nói chuyện một cách mơ hồ.
Khóe miệng nhếch lên, giọng nói đáng sợ này đối với Trần Ca mà nói còn dễ chịu hơn gấp trăm lần so với những bài hát hay nhất trên thế giới.
“Hứa Âm.”
Máu chảy tí tách, cánh tay nhợt nhạt duỗi ra từ dưới lớp áo choàng màu đỏ tươi.
Trần Ca không quay đầu lại, cất máy cát sét mini vào ba lô.
“Dù mình không muốn Thường Văn Vũ trở thành người đẩy cửa, nhưng dù sao cô ta cũng đã giúp mình thoát khỏi tình trạng khó khăn, ơn này phải được đền đáp, nhưng phải đền đáp bằng cách nào thì hiện tại mình phải quyết định.”
Ngay từ đầu, Trần Ca đã không có ý định giúp Thường Văn Vũ trở thành người đẩy cửa, bất kể là ai có thể hoàn toàn kiểm soát được cảnh tượng bốn sao này, điều đó đều không có lợi cho anh.
Anh hy vọng sự hỗn loạn ở nơi này có thể được bảo trì cho đến khi Trương Nhã trở thành một lệ quỷ trên áo đỏ, sau đó anh sẽ chọn một trong những nhân viên từ nhà ma để trở thành người đẩy cửa.
“Phương pháp giải quyết hoàn hảo, như vậy họa sĩ và Thường Văn Vũ cũng không cần trở mặt, mọi người đều hòa bình và có thể làm bạn với nhau.”
Có các nhân viên của nhà ma ở bên cạnh, tâm trạng Trần Ca khá tốt, anh cảm thấy rất thân thiện khi nhìn thấy thế giới đỏ như máu xung quanh mình.
“Thường Văn Vũ ngăn chặn họa sĩ, hai kẻ đáng sợ nhất trong cảnh tượng đang chơi trò chơi với nhau, bây giờ hình như không ai quan tâm đến mình.” Trần Ca nở một nụ cười từ trong tim: “Thường Cô nói sẽ có một vụ hỗn loạn lớn sắp xảy ra ở đây, bảo mình cẩn thận một chút. Nếu nghĩ theo một hướng khác, nơi này sớm muộn gì cũng lộn xộn, chi bằng mình tự mình ra tay, để đại loạn xảy ra sớm một chút là được.”
Sau khi xem thông tin trên thẻ học sinh, Trần Ca nhớ kỹ lớp và mã số học sinh của mình, sau đó nhét thẻ học sinh vào túi và đặt bên cạnh thẻ giáo viên của thầy Bạch.
Một tay xách ba lô, anh sải bước ra khỏi phòng đọc sách, lắng nghe tiếng rè rè của máy cát sét mini.