Chương 837: Bông hoa độc ác
“Sự việc đúng là như vậy, giáo viên yêu cầu mọi người viết bản kiểm điểm. Đối với những kẻ bắt nạt, đây là chuyện thường như cơm bữa, nhưng đây là lần đầu tiên Diêm Phi viết bản kiểm điểm.”
“Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, tôi thấy cậu ấy khóc.”
“Khi tôi đến lớp vào ngày hôm sau, quần áo của Diêm Phi bị rách nát, dường như cậu ấy bị bọn côn đồ chặn đánh trên đường đến trường.”
“Cách thức bắt nạt Diêm Phi của mấy người đó càng ngày càng quá đáng, học lực của cậu ấy ngày càng sa sút, từ hàng thứ hai từ trên xuống biến thành hàng thứ ba từ dưới lên, những kẻ bắt nạt ngồi sau lưng cậu ấy.”
“Cậu ấy không có bạn bè, không có ai giúp đỡ cậu ấy, tất cả mọi người đều sợ trở thành người tiếp theo bị bắt nạt.”
“Một buổi chiều nào đó, tôi chợt thấy Diêm Phi mua một chiếc gọt bút chì, cả chiều hôm đó cậu ấy toàn ngồi gọt bút chì.”
“Khi tiết học cuối cùng sắp kết thúc, những người phía sau đã giẫm lên lưng ghế của cậu ấy, những người đó lại bắt đầu bắt nạt Diêm Phi, lần này biểu hiện của Diêm Phi lại rất bình tĩnh.”
“Chuông báo hết giờ học vang lên, nhóm người vây quanh lấy cậu ấy ngay khi giáo viên rời đi, giả vờ vô tình làm đổ nước lên sách giáo khoa và cặp sách của Diêm Phi.”
“Bọn họ cười cười nói nói, chuẩn bị rời đi, ngay sau đó tôi nhìn thấy Diêm Phi lấy cây bút chì đã gọt nhọn trong hộp bút ra và đâm vào người thường bắt nạt cậu ấy.”
“Khuôn mặt người đó bị đâm nát, mấy người hợp sức đè Diêm Phi đang điên cuồng xuống đất.”
“Việc này nhanh chóng đến tai lãnh đạo nhà trường, phụ huynh của những kẻ bắt nạt đó đã đến trường yêu cầu giải trình. Kẻ bắt nạt mang lớp mặt nạ của trẻ em, khóc lóc với người lớn, nói rằng nếu không phải cậu ta tránh nhanh thì có lẽ giờ mắt đã bị chọc mù rồi.”
“Sự việc rất nghiêm trọng, cha mẹ của Diêm Phi bị gọi đến trường, người cha hiền lành cúi đầu xin lỗi cha mẹ của kẻ bắt nạt và cầu xin lãnh đạo nhà trường đừng đuổi học Diêm Phi.”
“Ở trước mắt bao nhiêu người, người cha hiền lành đó tát Diêm Phi.”
“Âm thanh rất lớn, tát Diêm Phi một cái vào mặt, đánh nát chút tự tôn còn sót lại của cậu ấy.”
“Kể từ ngày đó, Diêm Phi không còn đánh trả nữa, cậu ấy trở nên im lặng, như một con rối gỗ vô hồn.”
“Có đôi khi bị ức hiếp đến không chịu nổi, Diêm Phi sẽ bỏ chạy một mình và chui vào nhà vệ sinh.”
“Không ai biết cậu ấy đang làm gì, đợi đến khi tiếng chuông vào lớp reo lên, cậu ấy sẽ trở lại.”
“Tất cả mọi người đều không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trên thực tế, cũng không ai thực sự quan tâm đến Diêm Phi.”
“Thời gian cứ như vậy trôi đi, có một ngày Diêm Phi lại bị bắt nạt sau giờ học, tuy rằng cậu ấy cũng chạy vào nhà vệ sinh nhưng mãi không ra.”
“Khi giáo viên và học sinh đi vào đó xem thì mới phát hiện đôi môi Diêm Phi nhợt nhạt và ngất xỉu ở trong phòng cuối cùng của nhà vệ sinh, một lưỡi dao từ chiếc gọt bút chì rơi xuống bên cạnh cậu ấy.”
“Mọi người nâng Diêm Phi dậy, một học sinh vô tình nhìn thấy cánh tay của Diêm Phi dưới ống tay áo dài, cậu ta hét lên vì sợ hãi.”
“Đến lúc đó, mọi người mới biết tại sao Diêm Phi luôn mặc áo dài tay và quần dài cho dù thời tiết có nóng như thế nào.”
Lý Bính đã nói xong quá khứ của Diêm Phi, Trần Ca nghe xong cũng không thể giữ bình tĩnh được.
Đứa trẻ này là một người rất bình thường, thậm chí có thể khi đi trên đường anh cũng đã từng gặp thoáng qua, nhưng một đứa trẻ bình thường như vậy lại bị đẩy đến tuyệt vọng.
“Tự làm hại bản thân là một cách chuyển giao sự căng thẳng, sử dụng nỗi đau thể xác để giảm bớt nỗi đau tinh thần, đây cũng là một cách trút giận không ổn.”
Trần Ca nắm chặt tay, đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Lý Bính, cậu có biết phòng y tế ở đâu không?”
“Cậu định làm gì?”
“Tôi muốn gặp Diêm Phi, cậu có thể chỉ cho tôi đường đi được không?”
Sau khi nghe câu chuyện về Diêm Phi, Trần Ca càng muốn gặp Diêm Phi hơn nữa, trong lòng anh có cảm giác rằng Diêm Phi này chính là một trong những học sinh mà anh muốn tìm.
So với những đứa trẻ khác, Diêm Phi không có thân thế thê thảm gì, cũng giống như mọi người xung quanh chúng ta, vô cùng bình thường, nhưng đã bị dòng đời xô đẩy xuống vách núi.
“Không được.” Lý Bính lắc đầu. Thật ra cậu ta vẫn luôn tránh mặt Trần Ca, cuộc trò chuyện vừa rồi cũng chỉ là chuyền giấy, ngay cả khi phải mở miệng nói chuyện, cậu ta cũng cúi đầu xuống và giọng rất nhỏ.
Cậu ta đồng tình với Trần Ca, cũng ghét những kẻ bắt nạt đó, nhưng so với những thứ này, cậu ta lại càng sợ bị nhìn thấy rằng mình đang giao tiếp với Trần Ca, cậu ta không muốn bị các học sinh khác cô lập.
Nhìn thấy thái độ của Lý Bính, Trần Ca chỉ bình tĩnh gật đầu, anh cũng không trách Lý Bính mà ngược lại còn hiểu ra vài chuyện.
Thế giới đằng sau cửa sẽ phóng đại những ham muốn và suy nghĩ độc ác trong lòng, những tính cách tiêu cực khác nhau sẽ không còn bị ràng buộc bởi đạo đức nữa, bọn họ sẽ không cần phải giấu giếm, thoải mái trút ra những tâm trạng tiêu cực trong lòng mình.
Người ăn thịt tận hưởng niềm vui khi thao túng người khác, chơi đùa với lòng tự trọng nhỏ nhoi còn sót lại của người tội nghiệp, trong khi người đứng xem lạnh lùng nhìn theo người ăn thịt đang say sưa chơi đùa, cuối cùng chỉ có người tội nghiệp đấu tranh trong bất lực, cuối cùng trở nên chết lặng và thậm chí quen với thân phận của chính mình.
Trần Ca nhìn lướt qua lớp học, mọi người đều đang làm việc riêng của mình, cuộc chiến ở hàng sau của lớp học đối với họ là một trò hề, họ chỉ lạnh lùng quan sát, không ai đứng ra.
“Để xảy ra bạo lực học đường, ngoài trách nhiệm của nhà trường, các học sinh khác trong lớp cũng có trách nhiệm. Khi tuyết lở thì không có một bông tuyết nào vô tội cả, tất cả mọi người đều nghĩ rằng miễn là vận rủi không rơi vào đầu mình là tốt rồi, dung túng cho kẻ bắt nạt. Nếu ai đó có thể đứng lên khi chuyện bắt nạt xảy ra, nói một lời công bằng và chính đáng, đồng thời an ủi người bị bắt nạt, mọi thứ có thể thay đổi rất nhiều.”
Trần Ca nói thẳng những lời này, anh không biết ý chí của trường học sẽ xuất hiện dưới hình thức nào, nhưng anh cảm thấy rằng những gì anh đã làm, ý chí của trường học đều cảm nhận được.
“Trong trận tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội, im lặng trở thành thói quen, đó mới chính là điều đáng buồn nhất.” Khi Trần Ca nói, vai Lý Bính run lên vài cái, cậu ta có vẻ cũng do dự, chẳng qua đến cuối cùng cậu ta cũng không đứng ra.
“Người đẩy cửa đầu tiên đã mở cửa vì bị bắt nạt học đường, và sau đó cánh cửa không ngừng tìm kiếm linh hồn của những đứa trẻ tuyệt vọng đó, tạo thành một ngôi trường kỳ lạ và đáng sợ như vậy.”
“Họa sĩ và Thường Văn Vũ đều rất mạnh mẽ, nhưng cả hai đều không trở thành một người đẩy cửa mới, điều này cho thấy mặc dù họ đã được ý chí của trường học công nhận, nhưng họ vẫn chưa đáp ứng được tất cả các yêu cầu của ý chí trường học.” Trong lòng Trần Ca hiện ra một vấn đề: “Nếu mình là một đứa trẻ tuyệt vọng, thì mình muốn nhìn thấy gì nhất sau khi đẩy cửa?”
Xung quanh đỏ như máu, và những tên khốn đó thậm chí còn bắt nạt bạn cùng lớp của mình, đó rõ ràng không phải là điều mà người đẩy cửa muốn thấy.
Không ai thích liên tục vạch trần vết sẹo, làm đau vết thương của mình.
“Chẳng lẽ những kẻ bắt nạt này chính là một bài kiểm tra?”
“Muốn được ý chí của trường học công nhận thì phải chấm dứt mọi bắt nạt, và làm cho nó không bao giờ xảy ra nữa?”
Niềm hy vọng thuần khiết nhất thường ẩn chứa trong nỗi tuyệt vọng sâu thẳm nhất, sau khi Trần Ca suy nghĩ một lúc, anh viết một câu vào một tờ giấy và đưa cho Lý Bính.
Lý Bính không nhặt nó lên, Trần Ca cũng không quan tâm, sau khi đặt mẩu giấy trên bàn của Lý Bính, anh bước ra khỏi phòng học và đi đến phòng y tế.
Sau khi Trần Ca rời đi, Lý Bính lén mở mảnh giấy, trên đó có ghi vài chữ: Tôi sẽ thay đổi hoàn toàn ngôi trường này.