Chương 838: Nhân viên y tế
Trần Ca có suy nghĩ của riêng mình, dùng bạo lực để kiềm chế bạo lực chỉ là cách làm đơn giản nhất, muốn thực sự nhận được sự chấp nhận của ý chí trường học, được tất cả bọn nhỏ tuyệt vọng tiếp nhận, chỉ dựa vào bạo lực là không được.
“Chưa chắc là có thể thành công, nhưng cứ thử một lần xem.”
Trần Ca ra khỏi phòng học, xách theo hai ba lô đi dạo trên hành lang. Học sinh hai bên đều ùa vào lớp, chỉ có mình anh vẫn rất tự nhiên đi dạo, không hề vội vàng.
“Bạn học, cậu có biết phòng y tế ở đâu không?” Học sinh trường này không thân thiện chút nào, Trần Ca hỏi liên tiếp vài học sinh, cuối cùng cũng có người sẵn lòng chỉ đường cho anh.
“Cậu là học sinh mới lớp 4 à? Lúc nãy khi tôi đi ngang qua phòng đào tạo, tôi nghe thấy giáo viên và chủ nhiệm đều đang nói về cậu, hình như họ đang định trừng phạt cậu.” Người dẫn đường cho Trần Ca là một cô gái trông giống như học sinh Trung học cơ sở, để tóc đuôi ngựa, ăn mặc vô cùng giản dị.
“Bọn họ muốn trừng phạt tôi?”
“Hình như nói cậu không tuân theo nội quy của trường, ra tay đánh bạn học ở trên lớp.” Khi cô gái nói điều này, cô tò mò nhìn Trần Ca: “Những gì họ nói là sự thật sao?”
“Nếu tôi nói là thật, cậu có cảm thấy sợ hãi không?” Mặt Trần Ca vẫn duy trì nụ cười, giáo viên của trường có cách xử lý vấn đề của riêng mình, anh hiểu, nhưng cũng không tán thành.
“Không đâu, tôi nghĩ cậu đã làm rất tốt, mấy người đó hay qua lại với đám lưu manh bên ngoài trường, làm cho cả trường mây đen che kín, đáng lẽ phải đánh từ lâu rồi!" Dường như cô gái cũng đã từng bị bắt nạt, cô nói một hồi lâu, cuối cùng khẽ tiến lại gần Trần Ca: “Tôi hy vọng lần này cậu có thể bình an vô sự.”
“Bạn học, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?” Trần Ca cảm thấy hành vi của cô gái này có phần không bình thường, giống như đang cố ý lấy lòng mình: “Có phải cậu vẫn còn chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Một vẻ hoảng sợ thoáng qua trong mắt cô gái, nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường: “Thật ra, tôi cũng không có bạn bè nào cả, trong lớp chúng tôi, tất cả mọi người đều cười nhạo tôi, sử dụng mọi cách để trêu cợt tôi, vì vậy tôi muốn làm bạn với cậu, nếu lần sau họ còn bắt nạt tôi, tôi cũng có thể có người để trút bầu tâm sự.”
Cô gái không giỏi nói dối, khi nói những điều này, mắt cô nàng sẽ vô thức nhìn về hướng khác, và ẩn sâu trong đôi mắt là một sự oán hận sâu sắc.
Sự oán hận đó cũng không liên quan gì đến Trần Ca, có lẽ cô muốn trả thù những kẻ đã bắt nạt mình.
“Xin lỗi, tôi đã quen một mình rồi.” Trần Ca biết cô gái ấy cũng không muốn làm bạn với mình, cô chỉ muốn tìm một người để bảo vệ bản thân.
“Không sao.” Ánh mắt cô gái lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn đưa Trần Ca đến tận cửa phòng y tế.
“Chính là chỗ này, tôi trở về lớp trước.” Cô gái đi về đường cũ, đi được vài bước, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Trần Ca: “Quên nói, tôi tên là Anh Hồng, có cơ hội thì nói chuyện tiếp.”
Cô gái cố nặn ra một nụ cười, rồi chậm rãi rời đi.
“Ngay cả nụ cười nhếch mép khi không vui cũng ngọt ngào như vậy, cô gái này khá thích hợp để làm lễ tân của nhà ma, thật đáng tiếc.”
Đẩy cửa phòng y tế ra, rèm cửa đung đưa, màn sương dày đặc màu đỏ như máu vây quanh người, đưa mắt nhìn quanh phòng, trong phòng đều lờ mờ, cái gì cũng không thấy.
“Có ai không?”
Phòng y tế của ngôi trường ma này rất rộng, bao gồm bốn phòng thông nhau.
Phòng ngoài cùng là phòng hội chẩn, có diện tích nhỏ nhất, đặt hai cái bàn và hai kệ để đựng các vật dụng khác nhau.
“Phòng y tế của trường học mà xây dựng cảm giác như một bệnh viện tư nhân, rốt cuộc mỗi ngày ở đây tiếp đãi bao nhiêu học sinh vậy?”
Bức tường đỏ như máu, những sợi máu mảnh mai bò trên tường như một con côn trùng, một chiếc áo blouse trắng treo trong góc tường, nhưng không nhìn thấy bác sĩ đâu.
Trần Ca đi tới cạnh bàn, trên bàn gỗ có một hồ sơ bệnh nhân đóng gáy cẩn thận, trong đó ghi lại một số tình trạng của học sinh và phương án điều trị của bác sĩ.
Sau khi lật vài lần, Trần Ca tìm thấy tên của Diêm Phi ở trang thứ ba từ dưới lên.
Tuy nhiên, trái với dự đoán của Trần Ca, bác sĩ chỉ cho Diêm Phi uống một số loại thuốc cầm máu chứ không hề tư vấn tâm lý cho cậu ta.
Chỉ nhìn vào cuốn sổ này, không thể thấy được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, những người không biết sự thật còn có thể nghĩ rằng Diêm Phi chỉ không cẩn thận làm bản thân bị thương thôi.
“Cho dù là chuyện gì cũng không thể nhìn vào vẻ ngoài được, tất cả học sinh trong hồ sơ đều bình thường, trên thực tế, bọn họ có thể đã rơi vào một loại tuyệt vọng nào đó.”
Thông tin về bệnh nhân này cũng không dày và mỗi trang được dán ảnh của bệnh nhân tương ứng.
“Bị thương và được đưa đến phòng y tế, điều này có nghĩa là đã bị bắt nạt ở mức độ rất nghiêm trọng, có lẽ mình có thể tìm thấy những đứa trẻ khác thông qua hồ sơ này.”
Cảnh tượng trường ma bốn sao này rất đặc biệt, nó kết hợp nhiều ký ức khác nhau, cho nên số lượng ma quỷ và tàn niệm khác nhau trong đó là vô cùng lớn, rất khó để tìm được một đứa trẻ đủ tiêu chuẩn làm người đẩy cửa mới, nhưng sự xuất hiện của tập hồ sơ bệnh nhân này đã giúp Trần Ca tìm thấy một con đường tắt.
“Vì tên của Diêm Phi cũng xuất hiện trên đó, cho nên những học sinh đủ tiêu chuẩn làm người đẩy cửa khác cũng có thể sẽ ở trong này.”
Sau khi đi qua phòng hội chẩn, Trần Ca bước vào căn phòng thứ hai, bên trong có vài giường bệnh, ngoại trừ không gian bên ngoài rộng hơn, nơi này không khác gì những căn phòng khác.
“Xin lỗi, tôi muốn tìm một người.”
Trần Ca đứng ở cửa, đồng tử hơi giật, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng.
Không ai đáp lại, dường như trong phòng y tế không có ai.
“Kỳ lạ.”
Trần Ca đưa tay vào túi, lấy ra một chiếc đinh nhọn và giấu nó trong lòng bàn tay, sau khi xác nhận rằng anh có thể nghe thấy tiếng rè rè của cuộn băng trong máy cát sét mini, anh mới dám tiến về phía trước.
Anh thận trọng bước vào căn phòng thứ ba, nơi cũng được trang bị giường bệnh, nhưng khác với giường bệnh ở căn phòng thứ hai, mỗi chiếc giường bệnh ở đây được ngăn cách bằng một tấm vải trắng.
Có thể là để bảo vệ sự riêng tư của người bệnh, đứng bên ngoài không thể nhìn thấy ai đang nằm trên giường.
“Nơi này có phần nguy hiểm.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tập luyện nhiều lần, Trần Ca giờ đây đã rèn luyện được một loại trực giác về sự nguy hiểm, lưng anh dựa vào tường, di chuyển chậm rãi.
Đưa tay mở tấm rèm gần nhất, một mùi hôi thối bốc ra từ đó, giữa tấm khăn trải giường màu trắng có một vết bẩn màu đen đóng cục, trông hơi giống máu.
“Mùi thối nồng nặc, có lẽ không lâu trước đây giường bệnh này vẫn có người sử dụng.”
Sau khi quan sát một lúc, Trần Ca phát hiện chiếc gối trên giường bệnh rất phồng, giống như có thứ gì đó nhét vào.
Anh đang định cầm cái gối lên, trên cổ chợt thấy lạnh lẽo, như có ai đó đang nhắc anh quay đầu nhìn lại.
Trần Ca quay đầu lại, nhìn thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng phía sau cách anh không xa.
Đối phương trông khá mập mạp, thân hình gần như được bọc trong đồng phục, mũ, khẩu trang, áo khoác, chỉ lộ ra cái cổ mảnh khảnh.
“Thân hình mập mạp, nhưng cái cổ lại nhỏ như vậy, có phải bác sĩ này mặc liên tiếp mấy bộ quần áo vào không?” Trần Ca nhìn chằm chằm vào chỗ cổ áo của bác sĩ, chỗ đó có một mảng màu đỏ sẫm: “Đồng phục bên ngoài là áo blouse trắng tinh, nhưng quần áo bên trong có màu đỏ hơi đen, rốt cuộc bác sĩ này có lai lịch như thế nào?”