Chương 839: Gầy như que củi
Phòng y tế không thể thiếu đối với một trường học, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy phòng y tế có quy mô lớn như vậy.
Người đàn ông ăn mặc rất kỳ lạ phía sau anh có lẽ là bác sĩ ở đây, hắn ta che chắn bằng mọi cách có thể, nhưng Trần Ca vẫn có thể nhìn thấy màu đỏ thẫm dưới áo khoác của hắn ta.
“Áo đỏ...”
Dù trong cảnh tượng nào đi chăng nữa, áo đỏ cũng đồng nghĩa với nguy hiểm, họ có những phương pháp kỳ quặc khó lường và rất tàn nhẫn, cho dù Trần Ca có nhân viên bảo vệ cũng có thể bị bọn họ làm bị thương.
“Xin chào, tôi muốn tới đây tìm một học sinh.” Trần Ca rất lễ phép, nhỏ giọng hỏi.
“Cậu bị ốm à?”
“Tôi đến đây để tìm một người, cậu ấy tên là Diêm Phi, là bạn cùng lớp với tôi.”
“Cậu bị bệnh à?” Dường như bác sĩ chỉ biết nói câu này, hắn ta cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần hắn ta nói câu này lại tiến đến gần Trần Ca một bước.
Một mùi thuốc khử trùng nồng nặc xông vào mũi, dường như bác sĩ đã xịt rất nhiều thuốc khử trùng lên người để che đi mùi của chính mình.
Không thể giao tiếp, Trần Ca cũng không dám di chuyển tùy tiện. Anh nắm chặt cây đinh trong tay, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Bác sĩ từng bước đến gần, khi đi đến trước mặt anh, hắn ta đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt đỏ sẫm nhìn Trần Ca từ trên xuống dưới, bác sĩ nhìn chằm chằm Trần Ca hồi lâu, khi Trần Ca còn tưởng đối phương định làm gì đó, bác sĩ đột nhiên nói một câu: “Cậu bị bệnh rất nghiêm trọng, tôi đã nhìn thấy một cái xác bị phân thành nhiều mảnh, linh hồn của cậu cũng giống như một món đồ chơi kém chất lượng được sản xuất trong ngày, bên ngoài đầy vết nứt, sẽ vỡ ra ngay khi chạm vào.”
“Anh... đang nghiêm túc đấy à?” Trần Ca phát hiện giọng điệu của bác sĩ giống như không phải đang nói đùa.
“Tôi có thể nhìn thấy những bông hoa trong sâu thẳm trái tim mỗi người, một số như nụ hoa chớm nở, một số lại sắp héo tàn, mà trong lòng cậu chỉ có một nghĩa trang, cùng với một hạt giống đã bị gặm nhấm và không bao giờ bén rễ đâm chồi nảy lộc được.” Đôi mắt của bác sĩ như có thể nhìn thấu mọi thứ, nhưng chiếc khẩu trang đã che gần hết khuôn mặt của hắn ta, Trần Ca không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn ta.
“Theo như anh nói, có phải tôi cũng không còn sống lâu nữa?” Trần Ca nghe bác sĩ nói thì sợ hãi trong lòng. Áo đỏ này rất kỳ lạ, nhưng anh cũng đã quen rồi, tất cả những áo đỏ trong Thông Linh Trong Trường Ma đều rất lạ, nếu so sánh với bọn họ thì những người mình từng thấy, chẳng hạn như Môn Nam, nữ quỷ nhảy giếng, nữ quỷ trong đường hầm đều rất bình thường.
“Ở đây tôi không có thuốc cứu cậu, cũng không chữa được.” Bác sĩ nói nửa chừng, xoay người bước sang giường khác.
Nhìn thái độ của hắn ta, tình huống của Trần Ca có vẻ như đã là hết thuốc chữa rồi, anh chỉ có thể ngồi chờ chết, thậm chí hắn ta còn không muốn dính líu gì đến Trần Ca.
“Đừng mà! Bác sĩ, tôi nghĩ tôi vẫn có thể cứu được, ít nhất anh cũng nên nói rõ ràng cho tôi biết đi chứ!" Trần Ca chủ động đi theo bác sĩ, nhìn bác sĩ vừa đi qua đi lại giữa các giường bệnh, vừa cầm giấy bút ghi chép.
Giường được ngăn cách bởi một tấm vải trắng, không thể nhìn thấy bệnh nhân bên trong, nhưng bác sĩ cứ viết đi viết lại trên giấy, hắn ta cũng không đuổi Trần Ca đi, mà chỉ bận làm việc của mình.
“Tại sao mình lại có cảm giác hắn ta hơi ghét bỏ mình nhỉ?”
Bác sĩ hoàn toàn không để ý tới Trần Ca, Trần Ca cũng không biết điều đó là tốt hay xấu.
“Hiếm khi gặp được một áo đỏ biết nói lý, nhưng mà lại lạnh lùng như vậy, chắc hắn ta đã nhìn thấy điều gì đó trên người mình, cho nên mới như vậy.”
“Bác sĩ, giúp tôi xem lại lần nữa được không? Hạt giống trong tim tôi trông như thế nào? Anh nói nó bị cắn rồi, vậy vết răng trông như thế nào? Có thể đoán nó bị thứ gì cắn không?" Trần Ca lải nhải bên tai bác sĩ, chắc là nói quá nhiều làm ảnh hưởng đến công việc của bác sĩ, đối phương bước nhanh hơn, đi vào phòng thứ tư rồi tiện tay đóng cửa lại.
“Anh là bác sĩ duy nhất ở đây sao?” Trần Ca đứng ngoài cửa, vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
“Tính khí thất thường, sau này nếu có cơ hội, mình nhất định phải đưa hắn ta vào Nhà Xác Dưới Lòng Đất, để ông cụ Vệ nói chuyện hẳn hoi với hắn ta.”
Có lẽ bác nhìn thấy Trần Ca không có ác ý cho nên mới không làm hại anh, tất nhiên cũng có thể là do bác sĩ nhìn thấy điều gì đó đặc biệt nên cố ý tránh mặt anh.
Dù sao thì bây giờ Trần Ca cũng có thể tự do khám phá phòng y tế, chỉ cần không quá đáng, bác sĩ chắc chắn sẽ không ra tay ngăn cản.
“Vừa rồi mình đã nhìn thấy giường bệnh nào rồi?”
Trần Ca lần lượt mở rèm trắng bên cạnh giường bệnh lên, vài giường đầu tiên trống trơn, ngay khi anh định mở rèm bên ngoài giường bệnh thứ tư thì rèm đột nhiên tự động chuyển động.
“Diêm Phi?”
Trần Ca từ từ duỗi ngón tay lên tấm vải trắng, anh còn chưa chạm vào tấm rèm, một bàn tay tái nhợt đột nhiên duỗi ra.
Trên cánh tay đầy những lỗ kim, mảnh mai, xanh xao và không có tí máu nào, giống như bị suy dinh dưỡng nặng.
“Xin chào.” Trần Ca nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đó. Khi lòng bàn tay chạm vào đối phương, anh có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang run rẩy, dường như chủ nhân của cánh tay này rất không quen với việc có người tiếp xúc cơ thể với mình.
Trần Ca dùng tay kia mở rèm ra, nhìn về phía giường bệnh.
Người ngồi trên chiếc giường sạch sẽ và gọn gàng là một cô bé gầy như que củi, trông như một con chim sẻ bị thương, một tay bị Trần Ca nắm lấy, tay còn lại thì ôm đầu gối, ngồi cuộn tròn ở góc giường bệnh.
Khi cô gái phát hiện ra người nắm tay mình không phải là bác sĩ, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, cô rút tay ra nhưng lại nhanh chóng bỏ cuộc, như thể cô lo lắng mình sẽ bị bắt nạt nhiều hơn khi cố gắng chống cự.
Đứa trẻ này không phải Diêm Phi, có điều Trần Ca cũng không rời đi ngay, bởi vì những đứa trẻ khác có tư cách trở thành người đẩy cửa cũng có thể ở đây.
“Tên cậu là gì?” Cô gái trông yếu ớt, giống như một con bướm đậu trên lòng bàn tay, ngón tay nắm chặt, nhất định sẽ bị bóp chết cô ấy.
“Anh Bạch.”
Giọng của cô gái rất nhỏ, Trần Ca đến gần hơn mới nghe thấy rõ.
“Anh Bạch? Tôi vừa gặp một cô gái tên Anh Hồng ở bên ngoài, đó có phải là chị gái của cậu không?" Trần Ca thấy cô gái này hơi sợ ánh sáng, vì vậy anh kéo rèm lại, chỉ để lại một khoảng trống rộng bằng lòng bàn tay.
Nghe đến cái tên Anh Hồng, thân thể cô gái run lên nhiều hơn, đôi môi mím chặt, như thể đang lo lắng mình nói ra điều không nên nói.
“Cậu... khó chịu sao?”
“Không ai bắt nạt tôi, mọi người chỉ chơi với tôi thôi, tôi không sao.” Cô gái đột nhiên nói một loạt với tốc độ rất nhanh, cô cứ lặp đi lặp lại, cảm giác như sắp khóc.
“Ở đây không có ai khác đâu, cậu không cần sợ.” Trần Ca không biết đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng không ổn chút nào: “Nghỉ ngơi thật tốt, có gì cần giúp thì cứ mở miệng.”
Trần Ca buông tay, anh nhìn cô gái, muốn tìm thêm những thông tin hữu ích từ trên người đối phương.
Trên người đứa trẻ này không có vết thương nào, chỉ là gầy đến mức khó tin, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Trần Ca lấy tập hồ sơ trong ba lô ra, chắc chắn bác sĩ chưa đi ra ngoài mới dám lật xem, anh tìm thấy tên của Anh Bạch trên trang giấy ngay phía trước Diêm Phi.
Đứa bé này mắc chứng biếng ăn, không rõ nguyên nhân, cứ như đã bị ép ăn gì đó, nên để lại bóng ma tâm lý.