Hệ thống nhà ma

Chương 841: Tôi sẽ là ánh sáng

Chương 841: Tôi sẽ là ánh sáng

“Mẹ tôi là một trong số rất nhiều đứa con được ông nhận nuôi.” Đôi mắt của Anh Bạch rất đẹp, trong suốt thấy đáy: “Mẹ tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cơ thể bà yếu ớt từ khi còn nhỏ, cho đến khi được ông nhận nuôi, tình hình mới khá hơn.”
“Bà được ông nuôi dưỡng và ở với ông ấy cho đến khi bà hai mươi tuổi, lúc đó bà gặp cha của tôi.”
“Họ đã có một đám cưới rất đơn giản, rất nhanh sau đó thì có tôi.”
“Sức khỏe của mẹ tôi càng trở nên tồi tệ hơn sau khi sinh tôi ra, thái độ của cha đối với mẹ tôi cũng dần thay đổi.”
“Sau này, công ty của mẹ tôi đóng cửa, nợ nần chồng chất, ngày nào ông ta cũng bị gọi điện đòi nợ, ông ta thường bỏ mẹ con tôi ở nhà rồi tự chạy ra ngoài để trốn nợ.”
“Ông ta luôn nói rằng những người đòi nợ sẽ không làm khó phụ nữ và trẻ sơ sinh, cứ vài ngày lại quay về nhà vào lúc nửa đêm.”
“Điều này cứ tiếp tục trong vài tháng, mãi cho đến khi cha tôi ngừng liên lạc với gia đình và không bao giờ trở lại ngôi nhà đó nữa.”
“Ôm theo con nhỏ lo lắng sợ hãi, ngày nào cũng bị bọn đòi nợ đập cửa, tạt sơn, cuối cùng có một ngày, mẹ tôi đổ bệnh.”
“Bác sĩ gọi cho ông tôi, và lúc đó ông ấy mới biết con gái nuôi của mình có một cuộc sống rất tồi tệ.”
“Người đầu bạc hết lòng chăm sóc kẻ đầu xanh, chuyện này không thường xảy ra ở bệnh viện. Sức khỏe của mẹ càng ngày càng kém, mẹ muốn gặp lại cha một lần, không phải vì cái gọi là tình yêu mà chỉ muốn tặng cha một cái tát và hỏi ông ta một câu.”
“Đến tận khi nhắm mắt xuôi tay, mong ước của bà vẫn không được thực hiện. Vào cái đêm khi ông tiễn mẹ tôi đi, tôi cảm thấy ông già đi rất nhiều.”
“Sau này tôi sống với ông, đọc sách, đi học...” Anh Bạch vừa nói vừa cúi đầu: “Tôi không muốn gây rắc rối cho ông, tôi không muốn.”
Trong miệng của Anh Bạch, ông Hiệu trưởng của Trường Trung học Mộ Dương là một người rất tốt, sự tà ác cùng ham muốn ẩn sâu trong con người gần như không thể tìm thấy trên người ông, điều này lại càng củng cố quyết tâm của Trần Ca trong việc tìm kiếm đối phương.
“Ông của cậu thật sự là một người rất tốt, cậu có biết hiện tại ông ấy đang ở đâu không? Tôi muốn gặp ông ấy.” Nếu có thể biết cách rời khỏi trường ma, Trần Ca sẽ không còn phải do dự nữa, anh sẽ bất khả chiến bại.
Anh Bạch lắc đầu: “Ông ấy sống bên ngoài trường, luôn xuất hiện khi tôi bất lực nhất và không thể vượt qua được nữa. Mỗi lần gặp ông ấy, tôi đều cảm thấy an tâm.”
“Đã hiểu.” Trần Ca cũng không hỏi nữa, trường ma sớm sẽ hỗn loạn, ông Hiệu trưởng nhất định sẽ tới bảo vệ cháu gái của mình, cho nên anh chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được rồi: “Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Trần Ca đóng màn lại, nghĩ đến ông Hiệu trưởng, đối phương đã trốn tránh mình mấy lần, lần này nhất định không thể bỏ qua.
Sau khi rời khỏi giường của Anh Bạch, Trần Ca chợt nhận ra một điều. Khi cô gái nhớ lại quá khứ, cô không hề nhắc đến bất kỳ thông tin gì liên quan đến Anh Hồng, như thể trong cuộc sống của cô ấy gần như không hề có người tên Anh Hồng này.
“Rõ ràng có Anh Hồng trong bức ảnh gia đình, tại sao đứa trẻ này lại bỏ qua cô ấy? Chuyện gì đã xảy ra với hai chị em này?”
Trần Ca cảm thấy nguyên nhân khiến Anh Bạch trở nên như vậy có lẽ cũng liên quan đến Anh Hồng.
“Khi tìm được ông Hiệu trưởng, mọi chuyện sẽ được giải quyết, bây giờ cứ mặc kệ họ đi.” Trần Ca nhớ kỹ giường của Anh Bạch, thậm chí anh còn có ý nghĩ muốn giữ Anh Bạch ở bên mình để bảo vệ cô, nhưng bác sĩ trong phòng y tế này rất khó đối phó, cho nên anh vẫn quyết định bỏ qua.
Tiếp tục kiểm tra phòng bệnh, khi Trần Ca đi qua giường bệnh cuối cùng, anh ngửi thấy mùi thuốc Đông y hăng mũi.
Trần Ca vén tấm rèm trắng lên, nhìn vào giường bệnh, bên trong có một cậu bé rất bình thường đang nằm.
Tay chân băng bó, đôi mắt vô hồn, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, ngay cả khi có người vén rèm lên, cậu ta cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Dường như đứa trẻ này không quan tâm đến mọi thứ diễn ra bên ngoài, cứ như một xác sống biết đi.
“Diêm Phi?”
Nhìn thấy bộ dạng của cậu bé, Trần Ca cảm thấy rất khó chịu, cậu bé này cũng giống như mọi người bình thường, là một mô hình thu nhỏ của đại chúng.
“Tôi biết cậu cảm thấy khó chịu, tôi đến đây không phải để thuyết phục cậu, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng tôi đã giúp cậu trả thù. Tôi đã đánh kẻ bắt nạt cậu, chờ sau khi tan học, tôi sẽ cho bọn họ một bài học sâu sắc hơn.”
Đối mặt với những người khác nhau thì phải nói những điều khác nhau, Trần Ca muốn đến gần Diêm Phi một cách nhanh chóng, chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi anh nói xong, Diêm Phi nằm trên giường bệnh vẫn không đáp lại, giống như không có hứng thú với bất kỳ điều gì.
Trần Ca cố gắng nói thêm vài câu, nhưng cho dù anh có nói gì, Diêm Phi cũng không đáp lại, thậm chí cậu ta còn không buồn cử động cơ thể.
Không thể giao tiếp, nhiệm vụ mà Thường Văn Vũ giao cho Trần Ca khó hơn tưởng tượng rất nhiều.
Trần Ca đứng bên giường bệnh, đang định thò tay vào màn để kiểm tra cơ thể Diêm Phi xem có gì bất thường không thì cửa phòng cách đó không xa đột nhiên bị mở ra, hình như bác sĩ đã đi ra.
Thời gian có hạn, Trần Ca rút tay về, anh nhìn Diêm Phi với vẻ tiếc nuối.
“Bóng tối vẫn ở đó, ngay cả khi cậu cố phớt lờ nó, nó cũng sẽ không biến mất vào hư không, nếu cậu đã không muốn dung nhập với chúng để thành một phần trong bóng tối, thì hãy tự trở thành ánh sáng, rọi sáng tất cả bóng tối xung quanh.”
“Tôi biết cậu có thể nghe thấy tiếng của tôi, và tôi biết rằng cậu cũng đã từng phản kháng, bây giờ tôi đang ngồi ở chỗ cũ của cậu, những gì mà cậu không làm được, tôi sẽ làm giúp cậu.”
“Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn, chờ khi nào tôi phạt xong những người đáng bị trừng phạt, tôi sẽ lại tìm đến cậu.”
Tình huống của Diêm Phi nghiêm trọng hơn Trần Ca tưởng tượng rất nhiều, cậu ta hoàn toàn khép mình lại, không nói, không giao tiếp, có lẽ chỉ khi nào dùng dao găm khắc lên da thịt, nỗi đau đớn nguyên thủy nhất đó mới khiến cậu ta cảm thấy mình vẫn còn sống.
“Cậu không sai, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem.”
Nếu Trần Ca muốn thay đổi ngôi trường này, trước tiên anh phải thay đổi nhận thức của các học sinh.
Sau khi gặp hoặc nhìn thấy các bạn cùng lớp bị bạo lực học đường, im lặng không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, chỉ có dũng cảm đứng lên mới có thể bảo vệ mình và những người khác.
Nếu như tất cả học sinh làm được điều này thì bạo lực học đường sẽ chấm dứt ngay từ khi nó vừa nhen nhóm.
Trần Ca không hy vọng xa vời rằng những học sinh khác sẽ giống mình, anh chỉ tự coi mình là một biểu tượng, một người dám nói không với bạo lực học đường trong ngôi trường ma này.
Ra khỏi phòng y tế, Trần Ca quay trở lại lớp học của mình.
Giáo viên trên bục giảng liếc nhìn anh một cái, nhưng không nói thêm câu nào.
Chuông tan học vang lên, thầy giáo là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, hình như có việc gấp phải giải quyết.
Sau khi giáo viên đi khỏi, một vài học sinh ở hàng cuối cùng lập tức lao ra khỏi lớp, bọn họ chỉ vào Trần Ca, như thể đang lên kế hoạch gì đó.
“Đêm nay cậu không nên đi về nhà một mình, gọi cha mẹ đến đón cậu đi.” Lý Bính xuất phát từ ý tốt, mạo hiểm đưa một tờ giấy cho Trần Ca.
“Nếu cha mẹ tôi thật sự tới đây, e rằng sẽ trực tiếp vén màn che của ngôi trường này lên, nhưng đáng tiếc, tôi cũng đã lâu không gặp họ rồi.” Trần Ca ngồi vào chỗ, chậm rãi thu dọn sách giáo khoa.
“Tôi không nói đùa với cậu, bọn họ có rất nhiều người! Cậu đã phá hủy quy tắc trò chơi, bọn họ sẽ hợp sức giải quyết cậu!" Lý Bính rất lo lắng, dường như cậu ta đã nhìn ra kết cục bi thảm của Trần Ca.
“Yên tâm đi, cho dù có nhiều người hơn nữa thì tôi cũng không sợ đâu.” Trần Ca nhét cuốn sách cuối cùng vào ba lô và bước nhanh ra khỏi phòng học.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất