Chương 842: Nụ cười dần thay đổi
Bản thân Trần Ca đến đây chính là để gây chuyện, trường ma càng hỗn loạn bao nhiêu thì anh lại càng vui vẻ bấy nhiêu.
“Túi bên trái là thẻ học sinh, túi bên phải là giấy chứng nhận tư cách giáo viên, hai tay đã sẵn sàng, bây giờ mình sẽ xây dựng lại trật tự mới ở nơi hoang tàn này.”
Trần Ca nhấn công tắc của máy cát sét mini, xách hai ba lô và đi về phía cuối hành lang.
Lý Bính có vẻ lo lắng cho anh, sau khi anh rời đi cũng đi ra bên ngoài theo, cứ đi theo sau Trần Ca, do do dự dự, như muốn nói điều gì đó với Trần Ca, nhưng lại sợ mình sẽ vô tình bị thương bởi những kẻ bắt nạt đó.
Trần Ca đi dọc theo hành lang, anh không biết đường, chỉ đi lang thang không có mục đích.
Số lượng học sinh đi trên hành lang dần ít đi, dường như những người còn lại đều biết anh, ánh mắt nhìn anh đầy sự né tránh, chỉ vào sau lưng anh, giống như đang lập mưu gì đó.
“Tại sao họ vẫn chưa ra tay? Mình đã cố gắng hết sức để đi về phía vắng vẻ rồi mà.”
Trần Ca đang cố gắng hết sức để hợp tác với những tên khốn đó, bất cứ nơi nào nguy hiểm thì anh đều đi vào.
Để dụ kẻ bắt nạt ra tay với mình, anh còn kiểm soát vẻ mặt của bản thân, khiến bản thân thể hiện ra thành một loại người miệng cọp gan thỏ, bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại hoảng sợ, bất an.
Tại thời điểm này, có lẽ những kẻ bắt nạt đó đang tận hưởng niềm vui khi chơi đùa với con mồi của chúng, chúng đang chơi trò mèo vờn chuột.
“Ngôi trường ma phía sau cửa bao gồm nhiều tòa nhà kết nối với nhau, tòa nhà văn phòng và chỗ ở của giáo viên đều tập trung ở phía Đông, nói một cách tương đối, phía Tây là nơi hỗn loạn nhất, chủ yếu là phòng thí nghiệm không người và nhà kho, gần như không có giáo viên và học sinh đi qua.”
Vẻ mặt của Trần Ca càng lúc càng sốt ruột, cứ như ruồi không đầu đi lung tung trong trường, cuối cùng lại “vô tình” đi vào khu nhà kho “hoang vu” nhất của trường ma.
Thời điểm anh bước ra khỏi hành lang khu dạy học phía Đông, Lý Bính đã rời đi, cuối cùng cậu ta vẫn không có dũng khí nhắc nhở Trần Ca.
Trong hành lang trống rỗng nhìn không thấy một bóng người, một màn sương mỏng màu đỏ như máu bao phủ Trần Ca.
“Đã đến lúc ra tay rồi nhỉ? Mình cũng đã chủ động đi đến một nơi hẻo lánh như vậy rồi.” Nghe tiếng máy cát sét mini rè rè bên tai, Trần Ca liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn sương máu bao trùm khắp thế giới, qua làn sương mù, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ màu đỏ như máu, dường như thứ đó được cấu tạo hoàn toàn bởi những cảm xúc tiêu cực.
“Đằng sau những cánh cửa khác, mình chưa bao giờ nhìn thấy thứ này.”
Mặt trời đỏ như máu đang lấp ló trong sâu thẳm của màn sương máu, cảnh này đã chạm vào trí nhớ của Trần Ca, khiến anh nhớ lại một cảnh đã xảy ra cách đây rất lâu.
Khi thực hiện nhiệm vụ hàng ngày mức khó ác mộng ở sâu trong đường hầm, Trần Ca đã từng rơi vào ảo ảnh và nhìn thấy chính mình bị giết trong đường hầm nhiều năm trước, anh không thể thoát khỏi quá khứ, cuối cùng Trương Nhã đã xuất hiện để giải cứu anh.
Khi đó, trong ảo giác nhìn thấy cái chết, lúc Trương Nhã xuất hiện, cô giống như là một mặt trời đỏ như máu.
“Quá giống, gần giống với Trương Nhã mà mình đã nhìn thấy trong lúc lạc lối đó, mặt trời đỏ như máu trong trường học này có phải cũng là một lệ quỷ không?”
Tiếng bước chân đột ngột xuất hiện cắt ngang suy nghĩ của Trần Ca.
Anh quay đầu nhìn lại, thấy hai cánh cửa vốn đóng chặt ở hai bên hành lang bị đẩy ra, sương máu xung quanh dày đặc hơn nhiều.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, bầu không khí càng ngày càng ngột ngạt, thậm chí còn có tiếng kim loại va chạm với mặt đất.
“Học sinh mới không hiểu chuyện là điều dễ hiểu, nhưng ngang nhiên phá vỡ quy tắc, không xem chúng tôi ra gì, điều này cần phải giáo dục thật tốt.”
Cánh cửa của một phòng thí nghiệm nào đó được đẩy ra, một chàng trai cường tráng bước ra cùng với ba học sinh đi theo phía sau.
Những người này đều là học sinh trong lớp của Trần Ca, họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
“Chỉ có bốn người mấy người?” Trần Ca không hài lòng cho lắm, anh công khai gây rối lâu như vậy, thế mà đối phương chỉ kéo bốn người đến đây.
“Yên tâm đi, mọi người đều học chung trường, chúng tôi sẽ không ra tay đâu.” Học sinh cường tráng nhất dẫn đầu cười tươi rói, đứng canh ở đầu hành lang, cậu ta nhìn Trần Ca từ trên xuống dưới, bộ dạng như muốn dạy dỗ Trần Ca.
“Đây là trường học, mấy người động vào tôi xem?” Trần Ca nghiêm giọng dọa đối phương, nhưng các học sinh kia đều không quan tâm.
“Tốt hơn hết là cậu nên quay lại nhìn kỹ rồi hãy nói, ở đây không có camera giám sát, bình thường cũng không có ai đi ngang qua, ngay cả khi có ai đó nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ không nói ra đâu.” Đây cũng không phải lần đầu tiên những học sinh này làm điều này, họ chẳng sợ hãi chút nào.
“Quay lại nhìn?” Trần Ca nhìn về phía sau, cửa nhà kho cách anh không xa đã bị đẩy ra, một mùi hôi gay mũi bay ra từ trong đó: “Mùi này thật quen thuộc, mình cũng từng ngửi thấy mùi này trong trường học được họa sĩ xây lại, mùi này phát ra từ những con quái vật lộn ngược đó.”
Mùi hôi trở nên nồng nặc hơn, các học sinh cùng lớp với Trần Ca lùi lại và chặn lối ra ở một đầu hành lang, Trần Ca muốn trốn thoát cũng chỉ có thể chạy sâu hơn vào hành lang.
“Cũng do mày xui quá thôi, tự dưng lại chủ động chạy đến địa bàn của bọn tao, rất ít giáo viên trong trường này dám tới đây.” Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi nhà kho, trên người mặc bộ quần áo bê bết máu, khuôn mặt như bị bàn là làm bỏng, có một vết sẹo rất đáng sợ.
“Anh Sẹo, chính thằng này đã đánh bạn em bằng cái ghế vào ngày đầu tiên nó chuyển đến trường.”
“Nó đánh như thế nào?” Người đàn ông trung niên lôi chiếc ghế gỗ mới tinh từ nhà kho ra, không thèm nhìn Trần Ca lấy một cái.
“Chính là dùng ghế và đập thẳng vào đầu bạn của em.”
“Ra tay khá là tàn nhẫn.” Người đàn ông trung niên chống cằm: “Để tao nghĩ xem, tuy rằng nó không tuân thủ quy tắc, nhưng dù sao cũng là học sinh mới. Như vậy đi, bọn mày đi đến đây, cầm lấy cái ghế này của tao, dùng cái cách mà nó đánh bạn của bọn mày, mỗi người đánh nó một cái. Nếu nó dám chống cự, tao sẽ gọi tất cả anh em ra và tiếp tục đánh.”
“Tự bọn em đập? Cái này không tốt lắm đâu?”
“Đừng nói nhảm nữa.”
Khi người đàn ông trung niên giao tiếp với những học sinh đó, Trần Ca vẫn luôn quan sát gã.
Đối phương không phải là học sinh trong trường, có lẽ là một cô hồn dã quỷ vô tình bị thu hút trong quá trình trường ma này điên cuồng mở rộng, hơn nữa, nghe người đàn ông trung niên nói, những kẻ giống như gã cũng không ít.
“Nuốt học sinh trong trường ma có thể làm cho ý chí của trường học cảm thấy bất mãn, nhưng những người bên ngoài này cũng không nằm trong phạm vi bảo vệ của ý chí trường học, mình sẽ để các nhân viên nuốt chửng bọn họ, thậm chí đó còn là giúp ngôi trường ma này thanh lọc môi trường học tập.”
Ánh mắt của Trần Ca nhìn về người đàn ông trung niên hoàn toàn khác trước, lúc đầu anh chỉ định đánh bại tất cả những kẻ bắt nạt một lần, đánh đến khi phục mới thôi, nhưng bây giờ anh đã thay đổi ý định.
“Lăn tăn cái gì? Bọn họ không dám đi theo chúng ta, có làm sao đâu?" Vài người lớn lần lượt bước ra khỏi nhà kho, bọn họ ăn mặc khác với học sinh trong trường ma, trên người ai cũng có vết sẹo, giữ lại dáng vẻ lúc sắp chết.
Cuộc cãi vã nhanh chóng kết thúc, người đàn ông trung niên tên anh Sẹo kéo ghế đi tới trước mặt Trần Ca, nhìn bắp chân Trần Ca bất giác run lên, vết sẹo trên mặt gã cũng dần dần biến dạng: “Bây giờ mới biết sợ sao?”
“Không có, tôi chỉ tò mò, tại sao mấy người lại nghe lời những học sinh đó? Có phải vì một người trong số họ đã nắm được điểm yếu của mấy người, mấy người buộc phải hợp tác với bọn họ không?" Trần Ca đã đoán được điều gì đó.