Hệ thống nhà ma

Chương 845: Con đường thứ ba

Chương 845: Con đường thứ ba

Trần Ca lưu video trừng phạt những kẻ bắt nạt trong điện thoại của Lâm Tư Tư, anh không ngại để lại bằng chứng, anh cần cho mọi người biết rằng có người trong trường này dám đứng lên nói không với bạo lực học đường.
Để video trở nên thuyết phục hơn, đồng thời cũng phải trông như thật một chút, khi quay video Trần Ca đã đặc biệt lựa chọn tốt góc quay, không quay nhân viên của mình, chỉ quay mỗi mình và những kẻ bắt nạt.
Đối với những người không biết sự thật, nếu chỉ xem video, sợ rằng còn tưởng một mình Trần Ca đang chiến đấu với những kẻ bắt nạt nhiều gấp mấy lần anh.
Sau khi quay video xong, tất cả những kẻ bắt nạt đều ngã xuống đất, ánh mắt của họ nhìn Trần Ca đầy sự sợ hãi.
“Lần này chắc mấy người nhớ lâu lắm nhỉ?” Trần Ca không thèm quan tâm đến những kẻ bắt nạt nữa, đặt ba lô xuống, nằm xuống đất, để bản thân lấm lem bụi đất, sau đó xé rách áo khoác và quần dài, cuối cùng lấy chút máu của người khác bôi lên người mình.
“Anh hùng, luôn luôn bi tráng.”
Các nhân viên xung quanh nhìn thấy nhưng cũng không kinh ngạc, chỉ dùng ánh mắt thông cảm nhìn những người bắt nạt này, họ thật xui xẻo mới gặp phải ông chủ của mình.
Sau khi thu các nhân viên vào, Trần Ca vịn bức tường đi về phía con đường lúc nãy, anh muốn quay lại phòng y tế một chuyến.
Còn chưa kịp đi xa, vừa rẽ vào một khúc cua, phía trước có một nam sinh đụng vào người Trần Ca.
“Người trợ giúp của kẻ bắt nạt?” Bất kể đối phương là ai, sau khi bị đụng trúng, Trần Ca tiện thể ngã về phía sau và kéo dài khoảng cách.
“Trần Ca!”
Đập vào mắt Trần Ca là một khuôn mặt béo tròn, người đến trông cũng bình thường, hơi mập mạp, ánh mắt đong đầy lo lắng.
“Lý Bính?" Cậu bé này chính là bạn cùng bàn của Trần Ca, cậu ta vẫn luôn giữ im lặng khi những đứa trẻ khác bắt nạt Trần Ca, để tránh bị trở thành mục tiêu, ngay cả khi giao tiếp với Trần Ca, cậu ta cũng chuyền giấy: “Tại sao cậu lại ở đây?”
“Tôi...” Lý Bính hoảng sợ khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trần Ca, quần áo bị xé toạc, dính đầy bụi đất, trên người còn dính máu, cậu ta hoảng sợ: “Thực xin lỗi, xin lỗi!”
“Tại sao cậu lại xin lỗi? Tôi không có thời gian nói nhảm với cậu, nếu cậu không cùng một bọn với những kẻ bắt nạt kia thì mau tránh ra đi.” Mặt trời máu bao trùm trường ma này đã thay đổi, lúc này Trần Ca nóng lòng muốn đến phòng y tế.
“Tôi đến đây để giúp cậu! Tôi đã nói với giáo viên rồi!" Ánh mắt Lý Bính kiên định, những thay đổi xảy ra với cậu ta đều nằm ngoài dự đoán của Trần Ca: “Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, hy vọng cậu đừng chọc tức bọn họ nữa. Mấy đứa đó có giao du với bọn côn đồ bên ngoài trường, bọn họ có rất nhiều người, còn có những đứa bạn học giỏi nói giúp với giáo viên. Nếu cứ tiếp tục thế này, người chịu thiệt nhiều chính là cậu.”
“Cậu có thể đứng lên giúp tôi, tôi rất cảm kích, nhưng có một số việc tôi sẽ không nhân nhượng.” Trần Ca yếu ớt đứng dựa vào tường: “Con người tôi rất thẳng tính, đúng chính là đúng, sai chính là sai. Rõ ràng là sai mà còn phải nói theo chiều gió là đúng, tôi không thể làm được.”
“Không phải là theo chiều gió! Tôi đang cho cậu biết cách để sống một cuộc sống tốt hơn trong ngôi trường này!" Lý Bính tận tình khuyên bảo, Trần Ca cũng hiểu lòng tốt của cậu ta.
“Cậu nói rất có lý, nhưng chung quy vẫn phải có người dám đứng lên mới được.” Trần Ca lau vết máu trên cổ áo, giọng khàn khàn: “Chiến đấu chống lại các nhóm bắt nạt, giúp những người bị bắt nạt dám đứng lên, mọi người đều nghĩ việc này là việc ngốc, ra tay giúp đỡ nhưng không được cảm ơn, cần gì phải đặt mình vào cuộc sống của người khác? Nhưng cậu có bao giờ nghĩ đến một điều, chính là bởi vì ai cũng nghĩ như vậy nên một số nhỏ những kẻ bắt nạt có tâm lý vặn vẹo mới làm những chuyện đó mà không cần e dè điều gì!”
Giọng nói của Trần Ca dần trở nên lớn hơn: “Tôi luôn tin rằng lòng người lương thiện, phần lớn mọi người đều không có ác ý. Nhưng người tốt bụng rõ ràng chiếm đại đa số, tại sao lại bị đám đốn mạt kia ức hiếp?”
Lý Bính há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Tôi sẽ cho cậu biết câu trả lời, bởi vì lòng tốt rất dễ bị coi là hèn nhát, không ai dám lên tiếng, không ai dám đứng lên, cho nên những tên khốn đó mới coi trời bằng vung như vậy.” Trần Ca nắm lấy tay Lý Bính và ấn vào ngực mình, nơi đó bôi rất nhiều máu của những tên côn đồ đến từ bên ngoài trường: “Những người tốt như chúng ta chiếm đại đa số, chỉ là không ai dám đứng lên thôi, bọn họ cần một người làm gương.”
Cuối cùng Lý Bính cũng hiểu được ý tốt của Trần Ca: “Đó là lý do tại sao cậu công khai khiêu khích những kẻ bắt nạt trong lớp?”
“Không cần biết là khi nào và ở đâu, bắt nạt đều là sai, bọn họ không nhận ra đó là sai, vậy tôi sẽ nhắc họ theo cách của mình.” Trần Ca đưa tay nắm lấy vai Lý Bính: “Tôi không thể ngã xuống, tôi phải để mọi người thấy rằng những kẻ bắt nạt đó chẳng là cái thá gì cả, chúng ta không cần phải sợ bọn họ! Tất cả mọi người có thể đứng lên, dũng cảm chỉ trích và khinh thường họ! Nếu ai cũng có ý thức như vậy thì bắt nạt sẽ bị ngăn cản từ trước khi nó xảy ra!”
Nói thẳng ra thì Lý Bính không nghe rõ những gì mà Trần Ca nói phía sau cho lắm, cậu ta chỉ cảm thấy những gì Trần Ca nói rất có lý, khiến máu trong người cậu ta nóng lên.
“Tổng cộng có bốn người bắt nạt, lần này cậu dám đứng lên để giúp tôi, nếu những học sinh khác cũng giúp cậu giống như cậu bây giờ, vậy thì sẽ bao nhiêu người đến giúp tôi? Có phải người của chúng ta sẽ đông hơn rất nhiều những kẻ bắt nạt đó không?”
Lý Bính gật đầu thật mạnh, có thể cậu ta vẫn không dám đứng ra giúp Trần Ca trước mặt những kẻ bắt nạt, nhưng ít nhất suy nghĩ của cậu ta đã thay đổi.
“Đi thôi, đến một chỗ với tôi.” Trần Ca muốn đưa Lý Bính đến phòng y tế, anh đã nghĩ ra một kế hoạch rất hay.
“Đi đâu? Chắc là lát nữa giáo viên sẽ qua đây, những người bắt nạt cậu...”
Lý Bính chưa kịp nói xong, Trần Ca đã đưa điện thoại của Lâm Tư Tư cho cậu ta xem: “Lần này tôi đã thắng rồi, nếu một ngày tôi ngã xuống, hy vọng cậu cũng có thể đừng cúi đầu trước bọn họ.”
Sau khi xem hết video, rồi nhìn quần áo dính đầy bụi và máu của Trần Ca, lần này Lý Bính thực sự rung động, ý chí tuyệt vọng của cậu ta đã tan tành, trong lòng lại lóe lên một hy vọng nhỏ nhoi.
Cả hai cùng nhau chạy về phía phòng y tế, hành lang không có học sinh nào, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài nhân viên trong trường vội vã chạy qua.
“Cậu đi vào với tôi không?” Trần Ca dẫn Lý Bính vào phòng y tế, anh trực tiếp đi đến bên giường Diêm Phi: “Người ở phía sau tấm rèm trắng này chính là Diêm Phi.”
Đối với Diêm Phi, Lý Bính cảm thấy hơi hơi áy náy, cậu ta do dự hồi lâu mới vén tấm vải trắng lên.
Khi nhìn thấy Diêm Phi trên giường bệnh, Lý Bính liên tục nói lời xin lỗi.
Điều khiến Trần Ca chú ý là Diêm Phi, người vẫn luôn không có phản ứng nào, sau khi nhìn thấy Lý Bính thì ngón tay lại hơi nhúc nhích, tầm mắt từ từ dời đến người Lý Bính.
“Có lẽ hai người họ đã từng là bạn tốt của nhau.”
Thời gian có hạn, Trần Ca cũng không nói lời vô ích nữa, trực tiếp lấy điện thoại của Lâm Tư Tư ra, mở video lên cho Diêm Phi xem.
“Sau này bọn họ sẽ không bao giờ bắt nạt cậu nữa.” Trần Ca nói những lời mà ban nãy anh nói với Lý Bính cho Diêm Phi nghe một lần nữa, anh hi vọng rằng Diêm Phi có thể hiểu được anh, bởi vì đây chính là con đường mà anh đã chọn, một con đường khác hẳn với con đường mà họa sĩ và Thường Văn Vũ đã chọn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất