Hệ thống nhà ma

Chương 844: Bầu trời màu máu

Chương 844: Bầu trời màu máu

Nạn nhân vội vàng bỏ trốn, trốn trong phòng cuối cùng của nhà vệ sinh trong ngôi trường bỏ hoang.
Kẻ sát nhân đuổi theo từng bước, từ từ tiếp cận con mồi, nhe răng cười rồi siết chặt sợi dây quanh cổ nạn nhân.
Trong đầu lão già đứng canh bên ngoài nhà vệ sinh hiện ra cảnh tượng như vậy, nhưng khi lão nóng lòng muốn nhìn vào bên trong nhà vệ sinh thì lại phát hiện mọi thứ khác xa với những gì lão tưởng tượng.
Trên người loang lổ vết máu, người đàn ông chỉ có một tay bóp lấy cổ tên cầm đầu, ném về phía vách tường.
Vô số tơ máu quấn quanh hai chân của tên cầm đầu, gã liều mạng vùng vẫy muốn trốn thoát, hai tay để lại những dấu ngón tay trên bức tường trắng tinh, nhưng dù gã có chống cự thế nào cũng không thể thoát ra được.
Mùi hôi thối gay mũi quanh quẩn trong nhà vệ sinh, một tên cực kỳ mập bước ra khỏi phòng, biểu hiện của cậu ta nhiệt tình hơn những nhân viên khác, mùi thối tỏa ra từ người những con quái vật bên ngoài trường học khiến cậu ta vô cùng thích thú.
Hết người này đến người khác bước ra từ phòng vệ sinh, lão già nhìn đến choáng váng.
Lão đứng ngây tại chỗ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, mãi cho đến khi năm ngón tay nhợt nhạt bóp lấy cổ lão.
Lão thở không ra hơi, cố gắng hết sức để xem đối phương là ai, nhưng đến nguyện vọng đơn giản nhất này cũng không thể làm được.
“Đau không?”
Trước khi hồn phi phách tán, đây là giọng nói cuối cùng mà lão già nghe thấy.
Trong vòng chưa đầy 30 giây, nhà vệ sinh lại trở về yên tĩnh một lần nữa, Trần Ca bước ra khỏi phòng và liếc nhìn các nhân viên của mình.
Bạch Thu Lâm nuốt chửng trái tim của Hùng Thanh, cùng với việc ăn uống điên cuồng, anh ta chỉ còn cách áo đỏ có một bước.
Tại thời điểm này, anh ta đã thành thạo rất nhiều kỹ năng của Hùng Thanh. Hiệp hội kể chuyện lạ chế tạo ra áo đỏ Hùng Thanh chỉ có một nửa cơ thể, nửa còn lại hoàn toàn là do tơ máu và cảm xúc tiêu cực tạo thành.
Trong trận chiến vừa rồi, Trần Ca phát hiện Bạch Thu Lâm cũng đã tự tạo ra bàn tay bị đứt lìa của mình bằng những tơ máu.
Bạch Thu Lâm không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng người thay đổi nhiều nhất không phải anh ta, mà là cậu bé hôi thối mà Trần Ca đưa ra từ Học viện tư thục Tây Thành.
Cậu bé này ở với thi thể của cha lâu ngày, đã sớm quen với mùi hôi thối, cậu ta không có tên tuổi, ai cũng ghét cậu ta, mùi hôi thối chính là từ đại diện cho cậu ta.
Điều mà Trần Ca không ngờ tới chính là trong Thông Linh Trong Trường Ma, lệ quỷ đặc biệt chưa đến nửa áo đỏ này cũng tìm được cách cường hóa bản thân, cậu ta hút hết mùi hôi thối từ trên người cô hồn dã quỷ, càng ngày càng trở nên to lớn và kinh khủng hơn.
“Mùi thối trên người những nhân viên bên ngoài trường nhiễm phải rốt cuộc là thứ gì? Tại sao trong trường học do họa sĩ xây dựng mà mình cũng ngửi thấy mùi đó?”
Lúc đầu Trần Ca cũng không quan tâm đến mùi thối đó, nhưng phản ứng bất thường của cậu bé hôi thối khiến anh phải để tâm.
“Khi có cơ hội, mình có thể cho cậu ta đến trung tâm xử lý rác thải giữa khu dạy học phía Đông và phía Tây, những thứ bẩn thỉu không thể tái chế đó có thể sẽ có ích với cậu ta.”
Sau khi bảo các nhân viên dọn dẹp qua loa nhà vệ sinh, phá hủy hiện trường giết người rồi xác nhận mình không bỏ sót thứ gì, Trần Ca đưa tất cả các nhân viên trở lại quyển truyện tranh và bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Vốn mình còn tưởng rằng nhân viên trong nhà ma phối hợp lại có kém ma quỷ trong cảnh tượng bốn sao thì cũng không kém nhiều lắm, hóa ra là do mình nghĩ nhiều rồi.” Trần Ca nhìn về phía cửa sổ bên cạnh hành lang, mặt trời máu trong sương mù đẫm máu như đang theo dõi anh: “Trong Thông Linh Trong Trường Ma có vô số tàn niệm, chấp niệm, có mười ba lệ quỷ kinh khủng có thể trở thành người đẩy cửa, số lượng áo đỏ không rõ, dự tính sẽ có hơn mười người, cộng thêm ý chí của bản thân trường học, cảnh tượng bốn sao này thực sự rất kinh khủng.”
Lúc này Trần Ca mới cảm thấy may mắn: “May mà bản thân Thông Linh Trong Trường Ma không có ác ý với mình, sẽ không cố ý nhắm vào mình. Nhưng nếu mình có thể sống sót rời khỏi Thông Linh Trong Trường Ma, vậy thì cảnh tượng Minh Thai tiếp theo phải làm sao? Sự tồn tại của cảnh tượng bốn sao kia có thể nói chính là để giết chết mình!”
Cảnh tượng bốn sao khác hẳn cảnh tượng ba sao, Trần Ca cảm thấy cho dù mình không nhận nhiệm vụ, cảnh tượng đó cũng sẽ chủ động đến tìm mình.
“Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, cái gì nên đến thì sẽ đến, điều mình có thể làm bây giờ là tăng cường sức mạnh của mình thông qua cảnh tượng trường ma này, sau đó chờ đợi sự xuất hiện của Minh Thai.”
Lang thang giữa lệ quỷ cùng áo đỏ, tăng cường sức mạnh bên bờ vực sinh tử, chỉ có Trần Ca mới dám làm loại chuyện này, nhưng mà anh cũng hết cách, buộc phải tiến về phía trước, chờ đến khi hoàn hồn mới biết mình đã không còn đường lui.
Trần Ca đứng ở cửa nhà vệ sinh, không tắt máy cát sét mini đi mà xách hai ba lô đi sâu vào khu nhà kho.
“Nếu đã đến, mình không thể đi một chuyến vô ích được. Hơn nữa, trường học là nơi để học tập, bây giờ lại bị những kẻ kia làm cho mây đen giăng kín, quá đáng thật.”
Trần Ca không biết tại sao ý chí trường học lại dung túng cho những cô hồn dã quỷ đến từ bên ngoài này, có lẽ chỉ là không rảnh ra tay.
“Nếu không tiện làm, tôi có thể giúp đỡ.”
Anh không biết lợi ích của việc nhận được sự đồng ý của ý chí trường học, nhưng đó là một bước cần phải thực hiện để hoàn thành kế hoạch.
Bước vào từng khu nhà kho, Trần Ca gọi tất cả nhân viên ra, nhưng những ma quỷ kia như đã nhận được tin tức gì đó, tất cả đều biến mất không thấy đâu.
“Có vấn đề.”
Mùi máu trong không khí càng nồng nặc, sương mù màu đỏ ngoài cửa sổ bắt đầu hỗn loạn, cái thứ trông như mặt trời máu bao trùm toàn bộ trường ma đó cũng từ từ lớn hơn, cứ như sắp sửa đi vào trong trường.
“Có lẽ không phải do mình đâu nhỉ, xem ra họa sĩ và Thường Văn Vũ sắp chính thức vạch mặt rồi. Không thể ở đây lâu nữa, bây giờ mình muốn đoàn kết tất cả những học sinh có tư cách đẩy cửa đến bên cạnh, mọi người bện thành một sợi dây thừng, lời nói mới có thể có trọng lượng được.”
Con át chủ bài thực sự của Trần Ca là Trương Nhã, có thể Thường Văn Vũ đã nhìn thấy điều này trước nên mới ép Trần Ca vào trường ma, nhưng điều mà cô không biết là Trương Nhã mạnh đến mức nào.
Trần Ca thu các nhân viên vào, quay lại đường cũ, anh nhất định phải đảm bảo rằng Anh Bạch và Diêm Phi ở bên cạnh mình trước khi hỗn loạn xảy ra.
“Ông Hiệu trưởng của Trường Trung học Mộ Dương lo lắng cho sự an toàn của Anh Bạch, rất có khả năng sẽ đưa cô ấy đến một nơi an toàn khi hỗn loạn ập đến, đây chính là cơ hội của mình.” Nghĩ đến đây, Trần Ca chạy nhanh hơn, anh bước ra khỏi hành lang, mấy học sinh trong lớp của anh vẫn còn đứng chặn giữa đường.
“Cậu còn có thể đi được sao?” Ánh mắt của đám học sinh đang nhìn Trần Ca đều rất kinh ngạc.
“Suýt nữa thì quên mất mấy cậu rồi.” Trần Ca mở quyển truyện tranh ra, bảo lão Bạch bắt những học sinh này lại, ban nãy bọn họ định làm gì với Trần Ca, bây giờ Trần Ca sẽ làm như vậy với họ.
“Đừng lo lắng, tôi muốn để lại bằng chứng thôi.” Trần Ca lấy điện thoại của Lâm Tư Tư ra: “Trước đây chiếc điện thoại này dùng để ghi lại những ký ức đau buồn khi bị bắt nạt, nhưng bắt đầu từ bây giờ, nó sẽ ghi lại một vài thứ khác.”
Một đám người bắt nạt một người, cho dù đó là xung đột thể xác hay bạo hành lạnh thì cũng được gọi là bắt nạt.
Nhưng ngược lại, nếu một người đuổi đánh một nhóm người, đây không thể nói là bạo lực học đường được, ít nhất theo quan điểm của Trần Ca thì anh đang vì dân trừ hại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất