Chương 849: Im lặng chịu đựng, sẽ chẳng bao giờ chạm đến bầu trời
Những mảnh vỡ của gương rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng, phía sau mặt gương máu đỏ tươi là khuôn mặt tươi cười méo mó của người đàn ông.
Khóe miệng vỡ ra, càng chết đến nơi lại càng thấy vui vẻ, càng không khống chế được mà muốn cười to.
“Chúng tôi được gọi là Không Cười, cha tôi đã từng nói rằng chúng tôi không xứng đáng có được nụ cười.” Người đàn ông trong gương như nghĩ tới chuyện gì đó hạnh phúc, môi hắn ta vỡ ra, cách một cái gương cũng có thể nghe thấy tiếng cười chói tai của hắn ta, như thể câu cha hắn ta nói là một trò đùa hài hước nhất trên thế giới.
“Cha?”
“Ông ta là một bác sĩ trong bệnh viện, ông ta không phải là một người cha tốt, nhưng ông ta lại là một bác sĩ vĩ đại nhất mà tôi từng thấy.” Trong đôi mắt điên cuồng của người đàn ông có cất giấu một chút đau đớn, cùng một chút hoảng sợ và cả sự điên cuồng: “Các bác sĩ khác chỉ để ý đến việc chữa bệnh, nhưng ông ta lại vừa cứu người đồng thời vừa giết người. Ông ta tin rằng thiên thần và ác quỷ đều đang lẩn trốn trong lòng người, vì thế nên ông ta đã xây dựng thiên đường và địa ngục bằng chính đôi tay của mình.”
“Địa ngục chính là bệnh viện bị nguyền rủa kia sao?”
“Không, đó là thiên đường, chẳng qua là một thiên đường mà ai cũng muốn thoát khỏi thôi!” Người đàn ông trong gương đã hoàn toàn để lộ bản chất của mình, hắn ta nhìn Trần Ca và cười rất vui vẻ, có vẻ đặc biệt thích nói chuyện với Trần Ca.
“Nếu là thiên đường, tại sao mọi người lại muốn trốn thoát khỏi đó chứ?” Trong lòng Trần Ca cũng có nhận xét ngắn gọn về người đàn ông trong gương: một kẻ điên.
“Đó là thiên đường của riêng cha tôi, không phải của chúng tôi.” Khuôn mặt người đàn ông trong gương dính vào mặt gương, mặt gương tràn đầy vết nứt khắc vào mặt hắn ta, như thể nó cắt mặt hắn ta ra thành nhiều mảnh, trông rất đáng sợ.
“Thiên đường mà đã kinh khủng như vậy, thì địa ngục mà cha anh xây dựng sẽ là cái dạng gì chứ?”
“Chưa có ai nhìn thấy địa ngục, cậu cho rằng ai đó có thể đứng trước mặt cậu và nói chuyện được sau khi nhìn thấy địa ngục sao?" Người đàn ông mở to mắt, miệng nứt ra đến mức cực hạn của con người, dường như chỉ một giây sau là sẽ xé nát khuôn mặt của mình: “Này, tại sao cậu lại quan tâm đến bệnh viện đó như vậy? Cậu biết một số thông tin về bệnh viện đó, khi tôi nói rằng tôi là giáo viên của trường, cậu lập tức nhận ra rằng tôi đang nói dối, chẳng lẽ trước đây cậu đã từng gặp người Không Cười khác sao? Cậu gặp người nhà của tôi rồi? Hay là cậu cũng nhận được lời mời từ bệnh viện đó?”
Người đàn ông trung niên trong gương này đơn giản là hiện thân của ác ma, hắn ta rất thông minh, chỉ từ một số chi tiết mà đoán ra được rất nhiều tin tức.
Để đối phó với những người có vẻ thông minh như vậy, bình thường Trần Ca sẽ không nói chuyện vô nghĩa với đối phương, anh bí mật ra hiệu cho Hứa Âm và tìm cơ hội để đối đầu trực tiếp với đối phương.
Bất kể đối phương là kẻ thù hay bạn bè, nếu giết hắn ta, hắn ta sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho nhà ma của anh.
Đây cũng là bài học mà Trần Ca không ngừng nghĩ lại và tổng kết ra được sau khi chiến đấu với bác sĩ Cao.
“Quên đi, cho dù cậu đã từng gặp người nhà của tôi hay nhận được lời mời từ bệnh viện đó, chỉ cần có chút quan hệ với bệnh viện, cậu cũng sẽ không bao giờ trốn thoát được đâu. Kẻ đó sẽ tiếp tục xuất hiện ở bên cạnh cậu, dưới nhiều hình thức khác nhau, cho đến một ngày, khi mở mắt ra, cậu sẽ đột nhiên phát hiện mình đang nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, bắt đầu trò chơi nguyền rủa của chính mình.” Giọng điệu của người đàn ông không giống đang uy hiếp Trần Ca, mà giống như chỉ đang kể lại một sự thật.
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.” Trần Ca nhìn chằm chằm tấm gương: “Anh vừa mới nói anh còn có người nhà khác à?”
“Thế nào? Cậu không nhìn ra được sao? Tôi giống như cậu thôi, đều đã từng là một người sống, chỉ có điều thứ làm bạn với cậu là gia đình và tình bạn, còn thứ làm bạn với chúng tôi là nỗi đau và sự hận thù, ngày ngày tôi sống trong bệnh viện u ám và tuyệt vọng, nhìn cái chết và bệnh tật lây lan, mãi cho đến khi chúng bò lên người mình.”
“Bộp!”
Lòng bàn tay của người đàn ông vỗ mạnh vào gương, thân thể hoàn toàn đè lên những vết nứt: “Cha không thích chúng tôi khóc, cho nên chúng tôi chỉ có thể cười, khó chịu cũng phải cười, khi bị bệnh cũng cười, trong lòng càng đau đớn thì lại càng phải cười vui vẻ! Nhưng khi chúng tôi cố gắng cười như vậy, ông ta vẫn không thích chúng tôi, ông ta nói chúng tôi cười rất khó nhìn, nói rằng chúng tôi đang không thực sự cười!”
Trong gương phát ra tiếng cười của người đàn ông, khuôn mặt hắn ta bị ép vào những vết nứt trên gương, cố hết sức đập vào mặt gương: “Nhìn này, nhìn này! Tôi cười hạnh phúc như vậy, rõ ràng là tôi cười rất hạnh phúc mà!”
Máu chảy xuống từ những vết thương, gương mặt người đàn ông bị cạo xước, hắn ta vuốt máu trên khóe miệng: “Chúng tôi cười mọi lúc mọi nơi, nhưng lại bị gọi là Không Cười, đây không phải là chuyện nực cười sao?”
“Tôi là một người có EQ thấp, không thể hiểu được tiếng cười của anh, nhưng nếu anh cho tôi biết thêm về bệnh viện và trường học, tôi có thể cân nhắc giúp anh.” Trần Ca đã từng đối mặt với nhiều kẻ mất trí biến thái, anh không phải là bác sĩ, không thể điều trị cho những bệnh nhân đó, những gì anh có thể làm là không lắng nghe và không tin tưởng, kiên định với ý tưởng của mình và không bị thuyết phục bởi những người đó.
Trên thực tế, rất khó để thuyết phục được Trần Ca, anh đã từng nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác, nếu giao tiếp sâu thì chưa biết ai mới là người thuyết phục được người kia.
Có thể thảo luận và bàn bạc, nhưng điều này là không cần thiết.
“Xem ra là bị tôi đoán trúng rồi, đúng là cậu đã gặp được người nhà của tôi! Sẽ là ai nhỉ? Anh trai đáng thương nhất của tôi? Đứa em trai ngốc nghếch nhất? Hay là chị gái có cơ thể hoàn hảo nhất? Hay là em gái của tôi? Không thể nào, nếu cô ấy nhìn thấy cậu, cô ấy chắc chắn sẽ yêu cậu, sau đó liều lĩnh giết chết cậu.”
“Anh có thể yên lặng một lát được không?” Trần Ca cảm thấy khi người đàn ông này lộ rõ bản chất, không che đậy nữa, hắn ta nói rất nhiều: “Từ bây giờ, tôi sẽ hỏi và anh sẽ trả lời.”
“Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả những gì mà tôi biết, cậu cũng gặp người nhà của tôi, tôi tin tưởng đó hẳn là không phải kỷ niệm gì vui vẻ, tôi...” Người đàn ông trong gương dán vào mặt gương, cơ thể gần như muốn chui khỏi mặt gương, máu chảy xuôi theo mặt gương, nhưng hắn ta lại không có cảm giác đau đớn, điên cuồng và bệnh tật là không đủ để miêu tả hắn ta.
Nhưng hắn ta làm như vậy lại giúp Trần Ca phát hiện ra một chuyện khác, người đàn ông tự nhận là Không Cười này, toàn thân đỏ như máu, hắn ta là một áo đỏ chính hiệu!
Trần Ca nhớ lại một người không cười ở trấn Lệ Loan, anh phát hiện dường như gia đình điên rồ này đều là áo đỏ.
“Anh và bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện bị nguyền rủa kia có quan hệ gì? Tại sao hắn ta lại phải nhốt anh vào trong gương?" Trần Ca đi thẳng vào vấn đề, ngoài miệng thì anh nói như vậy nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, lúc này chính là lúc mà áo đỏ này suy yếu nhất, giết hắn ta nói không chừng trong đám nhân viên của mình sẽ có thêm một nửa áo đỏ nữa.
“Hai chúng tôi là quan hệ hợp tác, dựa vào lực lượng của một mình tôi thì không thể trốn thoát khỏi bệnh viện được, cho nên tôi cần người trợ giúp.”
“Vậy tại sao anh lại bị hắn ta nhốt trong gương?”
“Thoát khỏi bệnh viện, mục tiêu đã đạt được, chúng tôi đều muốn giết đối phương, đây là chuyện rất bình thường.”
“Đây là chuyện rất bình thường sao?” Trần Ca vẫn chưa quen với suy nghĩ của một người điên: “Sau đó thì sao? Anh bị hắn ta chế ngự, rồi nhốt trong gương?”
“Không ai trong chúng tôi không thể làm gì được người kia, kế hoạch lúc đó là trốn khỏi bệnh viện và trốn sau một cánh cửa khác, nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ tới chính là đằng sau cánh cửa này có một sự tồn tại rất đáng sợ, có vẻ nó ngang tầm bệnh viện.” Người đàn ông trong gương chỉ vào đỉnh đầu của mình: “Cậu nhìn thấy đôi mắt ngoài cửa sổ không?”
“Đôi mắt ngoài cửa sổ?” Trần Ca cau mày: “Ý của anh là mặt trời đỏ như máu bao phủ trường ma sao?”
“Đúng vậy, nó chính là chủ nhân ở đây, tôi và đồng đội đánh nhau vài lần nên đã thu hút sự chú ý của nó, vì vậy tôi muốn để lại cho mình một đường lui.” Người đàn ông như đã nhìn thấu tâm tư của Trần Ca: “Chúng tôi muốn tìm cách có thể ra vào trường, chúng tôi lại hợp tác với nhau lần thứ hai, và phát hiện trong ngôi trường này có một chỗ rất đặc biệt, trong cả khuôn viên trường không hề nhìn thấy một tấm gương bình thường nào.”
“Anh cũng phát hiện ra à?”
“Chủ nhân của ngôi trường có vẻ không muốn đối mặt với chính mình, tự chán ghét bản thân, từ bỏ chính mình, không muốn nhìn thấy chính mình.” Lời nói của người đàn ông làm cho Trần Ca trợn mắt, anh đã nghĩ thông suốt một điểm rất quan trọng.
“Anh nói tiếp đi.”
“Vì vậy, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm chiếc gương, và chúng tôi đã có một phát hiện ngoài ý muốn. Trong ngôi trường này, mọi chiếc gương đều được tạo ra từ ký ức, bên trong chiếc gương ẩn chứa cái tôi mà họ chán ghét. Mọi người hồi tưởng lại quá khứ, chính là đang nhìn vào bản thân của ngày xưa. Chúng tôi đã thăm dò rất nhiều tấm gương, nhưng một tai nạn đã xảy ra khi thăm dò tấm gương này. Tấm gương tôi đang bị nhốt khác với tất cả những tấm gương khác, sau khi đi vào, tôi mới phát hiện mình không thể thoát ra được.” Nụ cười của người đàn ông khiến người xem lạnh tim: “Sau đó người bạn đồng hành của tôi cũng nhìn thấy sự khác thường, cho nên không đi vào cùng, thực sự đáng tiếc, lúc đó tôi nên diễn thật một chút.”
“Đã trong tình huống như vậy rồi mà anh còn nghĩ đến việc gài bẫy đồng đội của mình, anh đúng là một tên cặn bã không có thuốc nào cứu được nữa.” Trần Ca cẩn thận quan sát tấm gương cuối cùng, anh cũng dần phát hiện ra sự khác biệt giữa tấm gương này với những tấm gương khác, vết máu trên mặt gương đều in ở bên trong gương, trên mặt gương còn có một lớp bụi không thể lau sạch, trên mép gương còn có dấu vết bị lửa đốt.
“Từng bị lửa thiêu rụi, trong tấm gương này ẩn chứa ký ức của ai đây? Là họa sĩ? Hay là "người đẩy cửa" đầu tiên của Thông Linh Trong Trường Ma?" Trần Ca vốn định trực tiếp giết người đàn ông trong gương, nhưng giờ anh đã bỏ đi ý định này, muốn giết chết đối phương thì phải phá hủy cái gương, hoặc trực tiếp đi vào trong gương.
Phá hủy gương tức là phá hủy một đầu mối rất quan trọng, nhưng tiến vào gương thì không thể đi ra được.
Trần Ca chợt phát hiện cái kẻ Không Cười ở trong gương đã vô tình lật ngược tình thế, nếu như lời hắn ta nói không phải là thật mà chỉ là đang lừa dối mình, vậy thì người này thực sự rất đáng sợ.
“Một tên điên cuồng thông minh như vậy, cứ nên biến thành chất dinh dưỡng cho an toàn.” Trần Ca lẩm bẩm trong lòng, trên mặt không tỏ vẻ gì.
“Ngoài tấm gương ra, các anh còn phát hiện được thứ gì nữa?” Hiện tại Trần Ca không có kế hoạch đi vào trong gương, anh chỉ muốn lấy càng nhiều thông tin càng tốt.
“Ngôi trường này nguy hiểm hơn nhiều so với dự đoán của chúng tôi, không thể bị suy nghĩ lừa gạt, ngoài ra, tôi đã nhìn thấy rất nhiều điều thú vị trong chiếc gương này, nhưng tôi không thể nói cho cậu biết, bây giờ tôi vẫn đang ở trong gương, nói ra những thứ này sẽ bị những thứ trong gương ăn mất.” Người đàn ông nói rất rõ ràng, hắn ta biết rất nhiều thông tin, nhưng hắn ta phải đợi Trần Ca giải cứu hắn ta khỏi gương thì mới nói cho Trần Ca biết được.
“Tôi biết nên làm như thế nào, lão Bạch, cõng cái gương này đi, chúng ta rời khỏi phòng y tế trước.” Trần Ca định đợi đến khi Trương Nhã tỉnh lại rồi từ từ chơi với hắn ta, bây giờ cách tốt nhất là mặc kệ hắn ta: “Tìm một số quần áo bỏ đi, tùy tiện tìm một thứ gì đó che cái gương này lại đi, tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của gã này.”
Con quái vật trong gương rất nguy hiểm, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, Trần Ca không thu Hứa Âm và Bạch Thu Lâm vào mà để học đứng canh gác, khi có nguy hiểm sẽ phát hiện ra trong tích tắc.
Trần Ca là người đầu tiên bước ra khỏi căn phòng, Anh Bạch và Lý Bính rất vui mừng khi thấy anh bước ra, vội vàng chạy sang, nhưng khi họ thấy Bạch Thu Lâm và Hứa Âm đi phía sau Trần Ca, họ đột ngột dừng bước lại.
“Đừng sợ, đây đều là người một nhà.” Trần Ca giới thiệu ngắn gọn Bạch Thu Lâm cùng Hứa Âm, rồi dẫn họ ra khỏi phòng y tế.
“Nhất định phải tìm được bệnh nhân giả mạo bác sĩ kia, chỉ có bắt được hắn ta mới có thể xác minh Không Cười nói thật hay không.” Trần Ca cũng khá quan tâm đến bệnh viện đó. Không Cười nói cũng đúng, mình còn chưa tiếp nhận nhiệm vụ về bệnh viện trên điện thoại màu đen mà những thứ liên quan đến bệnh viện đó đã bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Anh cũng không biết sẽ ra sao nếu mọi chuyện cứ tiếp tục phát triển như thế này, điều này khiến anh hơi bất an.
“Giải quyết chuyện trước mắt đã, nếu thật sự đến lúc đó, mình mà cùng đường thì cùng lắm lại vò đã mẻ lại sứt, mang theo Minh Thai đi đến Bệnh Viện Bị Nguyền Rủa, mọi người cùng nhau chơi đùa thật vui.”
Ý tưởng là tốt, nhưng bản thân Trần Ca biết xác suất thành công là rất nhỏ.
“Tin tốt duy nhất bây giờ là mình vẫn còn thời gian, nhiệm vụ ở Thông Linh Trong Trường Ma này chính là chìa khóa.” Trần Ca nhìn về phía Diêm Phi và Anh Bạch, cả hai đứa trẻ đều rất yếu nên cần phải có người đỡ mới đi được, nói bọn họ có đủ tư cách để trở thành “người đẩy cửa", đoán chừng cũng chẳng có mấy ai tin.
“Sức lực của Chu Long và Vương Nhất Thành từ từ hồi phục sau khi trí nhớ của họ được đánh thức, mình có nên giúp Diêm Phi và Anh Bạch nhớ lại quá khứ không? Nhưng không phải Anh Bạch đã nhớ rất nhiều thứ sao? Thậm chí cô ấy còn gặp cả những người bạn cũ ở Trường Trung học Mộ Dương... Không đúng! Trong trí nhớ của cô ấy không hề đề cập gì đến Anh Hồng! Ký ức quan trọng mà cô ấy thiếu chính là Anh Hồng, chỉ có khi tìm thấy cô gái đó, Anh Bạch mới có thể nhớ được trọn vẹn!”
Đối với Trần Ca, Anh Bạch khác với các ứng cử viên trở thành người đẩy cửa khác, bởi vì có mối quan hệ giữa ông Hiệu trưởng và Trường Trung học Mộ Dương, anh đã coi Anh Bạch như người nhà của mình rồi.
“Mình nhớ lớp của Anh Hồng cách phòng y tế không xa.” Trần Ca quay lại nơi lần đầu tiên nhìn thấy Anh Hồng: “Ông Hiệu trưởng đã đến trường rất nhiều lần, ắt hẳn ông ấy biết sự tồn tại của Anh Hồng. Ở trong lòng của ông ấy, có phải cũng coi Anh Hồng như người thân của mình rồi không?”
Trần Ca bước nhanh hơn, đang định đẩy cửa phòng học của Anh Hồng ra, đột nhiên có tiếng loa phát thanh bên ngoài hành lang: “Thông báo khẩn cấp! Tất cả bạn học hãy ngồi im trong phòng học, không nên đi lại lung tung! Thông báo khẩn cấp!”
Loa phát thanh liên tục lặp lại những câu giống nhau, ngôn từ nghe rất nghiêm túc, giống như trong trường ma xảy ra một chuyện đáng sợ gì đó.
“Càng là vào lúc nguy hiểm, ngôn ngữ cảnh báo sẽ càng ngắn gọn, họa sĩ và Thường Văn Vũ đã bắt đầu hành động rồi sao?” Trần Ca vội vàng đi tới bên cửa sổ, anh phát hiện sương máu dày hơn trước gấp mấy lần, trong sương mù có thứ gì đó đang điên cuồng lao vào trường ma.