Chương 850: Nhân cách của Anh Hồng
“Đó là cái gì?”
Trong sương mù máu mơ hồ có thể nhìn thấy những bóng người màu đỏ, bởi vì chúng cùng màu với sương mù nên Trần Ca không thể nhìn rõ.
“Mặc kệ, trời sập xuống cũng có người cao đỡ cho.”
Trần Ca dời mắt, xoay người đẩy cửa phòng học.
Các học sinh đang ngồi tự học, khi nghe thấy tiếng động từ cửa phòng, tất cả đều nhìn về phía cửa phòng học.
“Mọi người cứ tiếp tục đi, chúng tôi chỉ đến tìm một người thôi.” Trần Ca bước tới bục giảng, nhìn lướt qua tất cả các học sinh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Anh Hồng.
“Cô ấy ở đâu?”
Trần Ca bước đến một chỗ trống ở hàng thứ ba: “Học sinh ngồi ở đây có phải tên là Anh Hồng không?”
Hình như những học sinh xung quanh không quen đứa trẻ ngồi ở vị trí này, không ai lên tiếng.
“Không phải mấy người là bạn học sao?” Trần Ca mở sách giáo khoa của cô gái, trên đó có viết tên Anh Hồng: “Không sai, chính là phòng học này, cô ấy đã đi đâu vậy?”
Trần Ca nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn với Anh Hồng, vẻ mặt hơi đáng sợ.
“Vừa rồi có một ông già đến và đưa cô ấy đi, ông ấy tự xưng là ông của Anh Hồng.”
“Cậu có biết họ đã đi đâu không?”
“Có vẻ như bọn họ định nói vài câu, nhưng họ đã ra ngoài từ lâu, tính toán thời gian thì chắc cũng sắp quay trở về rồi.” Bạn cùng bàn của Anh Hồng hơi sợ Trần Ca, hay nói đúng hơn là sợ Hứa Âm và Bạch Thu Lâm lưng đeo cái gương đứng sau lưng Trần Ca, những người này trông không bình thường tí nào.
“Ông Hiệu trưởng đã đưa Anh Hồng đi, ông ấy hành động nhanh thật, nhưng hôm nay mình sẽ không để ông ấy chạy thoát đâu.” Trần Ca nhét tất cả đồ đạc của Anh Hồng vào cặp sách, sau đó đưa cho Hứa Âm, còn anh thì đứng trước mặt bạn cùng bàn của Anh Hồng: “Ông lão đưa Anh Hồng đi theo hướng hành lang nào?”
“Hướng Tây...”
“Được rồi, tôi sẽ không làm phiền mấy cậu học tập nữa, bên ngoài rất nguy hiểm, mấy cậu hãy cứ ngồi trong lớp học tập thật tốt, chắc là có thể tránh được một kiếp này.” Trần Ca dẫn mọi người đi ra khỏi lớp, họ dừng lại ở góc hành lang.
“Anh Bạch, ông của cậu hiện đang ở trường.” Trần Ca không biết làm thế nào để nói với Anh Bạch về chuyện của Anh Hồng, cô gái này trông thật ngây thơ và tốt bụng, dường như cô đã quên tất cả những ký ức về Anh Hồng, có lẽ bởi vì những ký ức đó quá đau đớn, cơ thể đã tự vệ theo bản năng.
“Ông đã đến rồi sao? Nhưng tại sao ông ấy không đến tìm tôi?”
“Ông ấy yêu cậu như vậy, tất nhiên sẽ tìm cậu càng sớm càng tốt, tình huống hiện tại chỉ có thể cho thấy ông ấy có lẽ đã gặp phải rắc rối gì đó rồi.” Trần Ca yêu cầu Hứa Âm lục cặp sách của Anh Hồng, tìm những thông tin có liên quan đến Anh Hồng, đồng thời, anh lấy cuốn truyện tranh ra và nói với Anh Bạch: “Ông của cậu là người hiền lành nhất mà tôi từng thấy, chúng ta không thể để ông ấy đối mặt với nguy hiểm một mình được, mọi người đều muốn đoàn tụ với ông ấy, chỉ cần ông ấy ở đây, thì đó mới là một ngôi nhà hoàn chỉnh nhất.”
Chỉ trong một vài câu ngắn ngủi, Trần Ca đã thuyết phục được Anh Bạch.
“Tôi hiểu tính tình của ông cậu, cho dù gặp phải nguy hiểm, ông ấy cũng sẽ không bao giờ liên lụy đến chúng ta, ông ấy nhất định sẽ tự mình gánh chịu, cho nên chúng ta chỉ có thể chủ động đi tìm ông ấy.” Trần Ca nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Anh Bạch: “Anh Bạch, người có thể giúp ông cậu bây giờ chỉ có mình cậu thôi.”
Nghe Trần Ca nói vậy, Anh Bạch đã hoàn toàn ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô khẽ cắn đôi môi mỏng, nói nhỏ: “Ông đã từng hứa với tôi, nếu có một ngày, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, vô cùng bất lực, cảm giác không thể chịu đựng nổi nữa thì đi đến một tòa nhà ở khu dạy học phía Tây...”
“Đợi chút.”
Trần Ca ra hiệu cho Anh Bạch im lặng, bảo Bạch Thu Lâm cõng cái gương ở sau lưng đi xa một chút, anh nắm tay Anh Bạch và Hứa Âm đi ra xa hơn.
“Nói đi, đi đến nơi nào trong khu dạy học?”
“Ông ấy bảo tôi tìm đến một tòa nhà bị đốt cháy ở bên đó, có một cánh cửa màu đỏ ẩn trong đống đổ nát, hãy tìm nó và đẩy nó ra.” Anh Bạch mang đến cho người khác cảm giác mình là người không biết nói dối.
“Không thể đơn giản như vậy, nếu như đẩy cánh cửa đó là có thể rời khỏi, ông Hiệu trưởng đã sớm đưa Anh Bạch trốn đi rồi, cũng sẽ không chần chừ lâu như vậy đâu.” Trần Ca nhìn đôi mắt trong veo và sạch sẽ Anh Bạch, trong đôi mắt ấy không giấu giếm một chút gì: “Ông ấy chỉ nói vậy thôi sao.”
“Ừ.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi đến đó đi, nói không chừng chúng ta có thể gặp được ông của cậu trên đường đi đấy.” Trần Ca kêu mọi người đi về khu dạy học phía Tây, trong lúc di chuyển, anh cầm lấy cặp sách trong tay Hứa Âm.
Đây chỉ là một chiếc cặp rất bình thường của một cô gái, nhưng Trần Ca lại nhìn thấy rất nhiều vết bút trong sách giáo khoa và một số sách ngoại khóa của Anh Hồng.
Đông một vết, Tây một vết, trông vừa xấu vừa rối, không giống sách của con gái chút nào
“Tại sao cô ấy lại vẽ lên? Có phải là để che đi thứ gì đó không?" Trần Ca lật giở sách giáo khoa, cuối cùng cũng tìm thấy một vài chỗ chưa bị bôi bẩn hoàn toàn. Anh giơ lên phía ánh sáng, nhìn từ đằng sau trang giấy, mơ hồ có thể nhìn thấy một số dòng chữ viết tay: “Tại sao cô ấy vẫn còn chưa chết, còn chưa chết nữa?”
“Có phải tất cả những chỗ bị bôi lên đều là lời nguyền về một người không?” Trần Ca bỏ sách giáo khoa xuống, rồi tìm thấy một vài cục giấy nhàu nát ở dưới đáy cặp sách. Cái này được tìm thấy trong ngăn kéo của Anh Hồng, lúc đó anh có suy nghĩ không bỏ qua bất kỳ vật gì, cho nên nhét cả đống giấy vào.
Anh mở cục giấy ra, mặt trước là một số câu trả lời và công thức tiện tay viết lên, mặt sau là một dòng chữ nhỏ.
“Mình càng ngày càng không có biện pháp để khống chế bản thân, cuối cùng mình cũng có thể nhìn thấy cô ấy, nhưng cô ấy lại quên mình, bọn mình không nên như vậy.”
“Máu tươi đọng lại trên lông mi của mình, đó không phải là một trải nghiệm dễ chịu, mình đã giúp cô ấy nhiều lần như vậy, tại sao cô ấy không thể giúp mình một lần?”
“Ngoan ngoãn chết đi không phải tốt hơn sao? Giống như mình từng đối xử với bọn họ vậy, cô ấy đã quên lời hứa. rõ ràng là bởi vì mình mà cô ấy mới có thể sống hèn hạ vô tội như vậy.”
“Những người yêu thương cô ấy chưa từng xuất hiện lần nào, những người luôn nói rằng họ sẽ chăm sóc cho cô ấy đều biến mất vào thời điểm quan trọng nhất, chỉ có mình ở bên cạnh cô ấy, mình là người cô ấy nên biết ơn nhất.”
“Hết lần này đến lần khác, cô ấy không nhìn thấy sự nỗ lực của mình sao?”
“Mình đã làm nhiều như vậy, giờ chỉ cầu xin cô ấy đúng một lần, cũng chỉ cầu cô ấy chết đi mà thôi, mình sẽ sống cho cả phần của cô ấy mà.”
“Nhưng tại sao cô ấy không chịu chết đi, trên đời này ngoại trừ mình ra thì không còn ai yêu cô ấy nữa, cô ấy còn đang mơ tưởng gì nữa vậy?”
“Được rồi, mình hiểu rồi, cái tên cả người hôi thối miệng đầy lời nói dối, giả nhân giả nghĩa kia đến.”
“Một kẻ nói dối chưa bao giờ thực hiện lời hứa của bản thân, đây là lý do tại sao cô ấy không chịu chết đi sao? Mình hiểu rồi, mình biết phải làm gì.”
“Giống như những người đã bắt nạt cô ấy, ha ha ha ha ha.”
Những dòng chữ trên tờ giấy được viết rất nguệch ngoạc, khi nhìn đến dòng chữ cuối cùng, Trần Ca hít một hơi thật sâu: “Có lẽ chúng ta sẽ phải tăng tốc độ lên, ông Hiệu trưởng thực sự đang gặp rắc rối lớn.”
Hiệu trưởng là một người rất tốt bụng, với sự hiểu biết của Trần Ca về ông, cho dù Anh Hồng muốn giết ông, ông cũng sẽ không đánh trả.
Bởi vì Anh Hồng có lớp vỏ ngoài là Anh Bạch, ông Hiệu trưởng đó vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Anh Bạch.
“Nhanh! Tới khu dạy học cũ ở phía Tây!" Trần Ca thật sự không muốn ông Hiệu trưởng gặp phải bất kỳ tai nạn gì: “Lòng tốt không có nguyên tắc chính là tàn nhẫn với bản thân, hy vọng ông ấy có thể bình an vô sự.”