Chương 851: Hình dáng thành phố đỏ như máu
Để tìm được ông Hiệu trưởng, Trần Ca đã đi đến Trường Trung học Mộ Dương rất nhiều lần, lần này là lần mà khoảng cách giữa anh và Hiệu trưởng là gần nhất, nếu ai dám đứng giữa cản thì người đó chính là kẻ địch của anh.
Theo quan điểm của Trần Ca, những cảnh đi tới đi lui rồi cuối cùng chỉ gặp lướt qua chỉ xuất hiện trong phim truyền hình hạng ba, anh đã hạ quyết tâm tìm được ông Hiệu trưởng, cho dù phải trả giá như thế nào.
Không chỉ bởi vì ông Hiệu trưởng biết đường rời khỏi ngôi trường ma này, mà còn bởi vì ông ấy biết rất nhiều về cha mẹ mình, điều đó giúp ích rất nhiều cho việc hiểu nhà ma, hiểu chiếc điện thoại màu đen và thậm chí còn giúp anh thực sự hiểu bản thân mình.
“Để cả gia đình ở lại không quan tâm, lao vào cảnh tượng bốn sao liều mạng, ông ấy làm như vậy có phải là không để những đứa trẻ khác trong lòng không?”
Trần Ca không biết đáp án của câu hỏi này, vì vậy anh muốn hỏi trực tiếp Hiệu trưởng.
Bầu không khí trong ngôi trường ma càng lúc càng trở nên kỳ lạ, tiếng động răng rắc vang lên từ cửa sổ ngoài hành lang, màn sương đỏ bám vào mặt kính, có thể nhìn thấy những vết nứt mờ mờ.
“Phía sau cửa ở cảnh tượng ba sao phần lớn là một cảnh tượng đóng kín, ví dụ như Khu Nội Trú Số Ba, trấn Lệ Loan là một trường hợp đặc biệt, vì vậy điện thoại màu đen đã đánh giá nó là ba sao rưỡi...” Trần Ca nhìn vào cửa sổ và không ngừng tự hỏi: “Có lần mình nhìn thấy một cửa sổ bị vỡ ở Khu Nội Trú Số Ba, Môn Nam vẫn luôn tu sửa chỗ hở đó, theo như cậu ta nói thì nếu khe hở không được sửa chữa và bị những thứ bẩn thỉu khác nhìn thấy, rất có thể sẽ thu hút một thứ rất nguy hiểm đến.”
“Khu Nội Trú Số Ba là cảnh tượng kín, bởi vì nhỏ yếu nên Môn Nam chưa từng nghĩ đến việc đi ra khỏi cảnh tượng đó, cậu ta không dám và cũng không muốn biết bên ngoài Khu Nội Trú Số Ba có những gì.”
Nhìn sương mù dày đặc màu đỏ bên ngoài cửa sổ, Trần Ca lại nghĩ đến thôn Hoạt Quan: “Thế giới phía sau cánh cửa của cái thôn đó cũng là màu đỏ như máu, nhưng thực lực của nữ quỷ nhảy giếng mạnh hơn Môn Nam rất nhiều, có thể đánh tay đôi với Trương Nhã khi cô ấy chưa nuốt trái tim của cái bóng, cho nên cô ta mới có đủ năng lực để bảo vệ cái thôn nhỏ đó. Nhưng nhìn bề ngoài, cô ta vẫn luôn nghiên cứu cách sống lại thành người, vẫn luôn muốn thoát khỏi thân phận lệ quỷ, có lẽ cô ta đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng đằng sau cánh cửa, khó có thể giải quyết được, cho nên mới có cảm giác cấp bách như vậy.”
“Sự tồn tại có thể khiến áo đỏ hàng đầu sợ hãi, đây mới là sự tồn tại thực sự đáng sợ ở phía sau cánh cửa.”
Trong đầu Trần Ca lại lóe lên cảnh anh quyết đấu với bác sĩ Cao trong Nhà Xác Dưới Lòng Đất, bác sĩ Cao quyết định một mình gánh chịu mọi tội lỗi sau cánh cửa, chôn cánh cửa và phá hủy cánh cửa do chính tay mình đẩy ra.
Sau khi "cánh cửa" bị sập, trần nhà được tạo thành từ các mạch máu và nội tạng rơi ra từng mảng lớn, ánh trăng đỏ như máu chiếu từ đỉnh đầu xuống.
Trần Ca nhớ rất rõ cảnh tượng mà anh đã thấy lúc đó, anh nhìn men theo khoảng trống trong Nhà Xác Dưới Lòng Đất và nhìn xuống mặt đất, nơi đó có một thành phố đỏ như máu.
“Thành phố đỏ như máu vô biên vô tận kia chính là thứ nằm ngoài những cảnh tượng kinh dị này? Hay là nói tất cả những cảnh tượng kinh dị đó, dù có độ khó đến tận mấy sao, thì trên thực tế tất cả đều tồn tại trong cảnh tượng đỏ như máu đó?”
Trần Ca có cảm giác mình càng ngày càng đến gần chân tướng, nhưng trong lòng cũng càng ngày càng lo lắng.
Bác sĩ Cao là đối thủ đáng sợ nhất mà anh từng gặp phải, tâm tư kín đáo, mạnh mẽ và có nhiều người giúp đỡ, thậm chí Trần Ca còn nghi ngờ rằng việc cuối cùng ông ta lựa chọn tự sát thật ra đều đã được lên kế hoạch sẵn.
Nhưng một sự tồn tại gần như không thể bị đánh bại như vậy, sau khi rời khỏi cảnh tượng ban đầu và tiến vào thành phố đỏ như máu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ông ta đã trở thành một kẻ mất trí, xiềng xích quấn quanh.
Điều khiến Trần Ca rung động nhất chính là, người vợ mà bác sĩ Cao yêu nhất lúc sinh tiền, đó là lòng tin khiến ông ta sống tiếp.
Theo suy nghĩ của Trần Ca, ngay cả khi bác sĩ Cao hồn phi phách tán, ông ta cũng sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương vợ mình, cho dù là làm tổn thương xác chết cũng không được.
Nhưng thực tế là khi gặp lại, bên cạnh bác sĩ Cao chỉ còn lại đầu lâu của người vợ.
Trần Ca không dám tưởng tượng bác sĩ Cao đã phải trải qua những gì sau cánh cửa, ông ta đã gặp phải kẻ tà ác và kinh hoàng như thế nào.
Anh quyết định bắt tay với bác sĩ Cao khi ở trấn Lệ Loan cũng bởi vì lý do này. Anh muốn tìm hiểu mọi thứ đằng sau cánh cửa, bởi vì anh nghi ngờ rằng cha mẹ anh cũng đã đi vào thành phố đỏ như máu đó.
“Mình đã đi qua rất nhiều cảnh tượng ba sao, hoàn toàn đóng kín, cảnh tượng bốn sao này...” Trần Ca đang suy nghĩ thì nghe thấy một tiếng vang giòn giã bên tai.
Xoảng!
Tấm kính trên cửa sổ bên cạnh đột nhiên vỡ tung, vô số mảnh vụn thủy tinh văng về phía anh, may mà đều bị Hứa Âm chặn lại.
“Kính vỡ sao?”
Các cửa sổ kính của trường học bị vỡ tan tành, cảnh tượng này được kết nối với thế giới bên ngoài, trong màn sương máu có thể nhìn thấy bóng mờ mờ của một tòa nhà, điều kỳ lạ hơn nữa là khoảng cách giữa các tòa nhà kia và trường học đang dần gần lại, như thể chúng biết di chuyển vậy.
“Bên này!” Cuối hành lang truyền đến tiếng gào khóc, tiếng bước chân, Trần Ca vội vàng bảo mọi người trốn vào một lớp học bên cạnh.
Sương máu từ từ tràn vào theo khung cửa sổ vỡ, giống như một con rắn to màu đỏ đang đi tìm kiếm con mồi.
Một lúc sau, bảy người đàn ông và giáo viên mặc đồng phục làm việc của trường học vội vã đi đến, người đứng đầu chính là chủ nhiệm Lôi mà Trần Ca đã gặp trước đó.
Trong tay bọn họ cầm theo đủ loại công cụ, họ chỉ dùng thời gian mười mấy giây ngắn ngủi để sửa chữa lại cửa sổ, nhưng điều khiến Trần Ca kinh ngạc chính là, lúc đến sửa chữa cửa sổ có bảy người, nhưng khi rời đi lại chỉ còn có sáu người, một người đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Mỗi cửa sổ vỡ đều là một linh hồn hoặc là một loại chấp niệm?” Một tia chớp xẹt qua tâm trí Trần Ca: “Người đẩy cửa đã mở cửa vào lúc tuyệt vọng nhất, và sự tuyệt vọng của họ cũng được coi là một chấp niệm, không giải quyết được cũng không buông bỏ được, đó là lý do khiến họ ngày càng lún sâu hơn, nỗi ám ảnh tuyệt vọng này chia cắt trái tim họ với thế giới, cũng chính nỗi ám ảnh này đã ngăn cản cảnh tượng của chính họ hòa quyện với thành phố màu máu, vì vậy mới xuất hiện những cảnh tượng kinh dị hoàn toàn khép kín như vậy.”
“Đối với cảnh tượng ba sao, một cửa sổ bị vỡ là chuyện rất nguy hiểm, bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với thành phố đỏ như máu đó, nhưng cảnh tượng bốn sao thì khác. Nhìn dáng vẻ của chủ nhiệm Lôi và những người khác, hình như bọn họ thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, họ đã quen với thành phố đỏ như máu bên ngoài cảnh tượng rồi.”
Trần Ca càng nghĩ càng thấy có lý, người đẩy cửa ban đầu của Thông Linh Trong Trường Ma đã bị ăn sạch, cảnh tượng này trở thành một cảnh tượng bị thủng lỗ chỗ, nhưng may mắn không bị tiêu diệt, sau khoảng thời gian khó khăn nhất, cánh cửa này đã trở nên khác biệt.
“Lần này sự bất thường bên ngoài trường học có lẽ là do họa sĩ hoặc Thường Văn Vũ gây ra, hai kẻ mất trí này không biết sẽ làm ra trò gì nữa, hiện tại đã càng ngày càng hỗn loạn rồi.”
Khi chủ nhiệm Lôi và những người khác đi xa, Trần Ca mới dẫn mọi người ra khỏi lớp và tiếp tục chạy như điên về phía Tây của trường.
Trên hành lang gần như không nhìn thấy một ai cả, loa phát thanh cảnh báo cũng đã dừng lại, xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh chết chóc.