Hệ thống nhà ma

Chương 853: Ông nhẫn tâm bỏ lại, mặc kệ chúng tôi sao?

Chương 853: Ông nhẫn tâm bỏ lại, mặc kệ chúng tôi sao?

“Giống hệt như người trong trí nhớ của tôi, ông bắt tôi tìm khổ quá!”
Trần Ca nhớ rất rõ, đó là một đêm mưa tầm tã, thời gian trên điện thoại đã là hơn 2 giờ sáng, anh chạy như điên trên hành lang của ngôi trường bỏ hoang.
Sau khi đi qua phòng học cuối cùng, lần đầu tiên anh nhìn thấy ông Hiệu trưởng.
Ông lão thấp bé, mập mạp, hiền lành đang đứng trên bục giảng, ánh mắt của ông ta và Trần Ca chạm vào nhau, nguyên nhân được gieo xuống trong không phẩy mấy giây đầu tiên đó, cuộc gặp gỡ ở Thông Linh Trong Trường Ma ngày hôm nay chính là kết quả.
Chắc là ông Hiệu trưởng cũng không thể ngờ được, khi đó tình cờ ngoái đầu nhìn lại, lại trở thành một cuộc "gặp gỡ bất ngờ" thay đổi cuộc đời mình.
Da đầu tê dại, sống lưng ớn lạnh, bóng lưng đang đứng trước bàn của Anh Hồng từ từ quay lại, khi nhìn thấy Trần Ca đang đeo hai chiếc ba lô lớn, vẻ mặt của ông trở nên rất mất tự nhiên.
“Cậu là...”
“Trần Ca.”
Trần Ca sải bước về phía ông lão: “Chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở Trường Trung học Mộ Dương, nếu ông không nhớ được, tôi có thể cho ông xem đoạn video lúc đó, tôi tình cờ phát livestream vào ngày hôm đó.”
“Có ấn tượng, nhưng giờ tôi vẫn còn những việc khác phải hoàn thành, chờ tôi xử lý xong, chúng ta hãy ôn chuyện sau nhé!" Dường như ông Hiệu trưởng biết bí mật của Trần Ca, ông biết rõ mình khác với những học sinh chỉ còn lại có chấp niệm, một khi dính líu đến Trần Ca, sau này sẽ có vô số rắc rối. Vì thế nên ông rất dứt khoát, vươn tay nắm lấy cánh tay của Anh Hồng rồi chuẩn bị rời đi.
“Không biết việc gì mà còn quan trọng hơn những đứa trẻ ở Trường Trung học Mộ Dương nữa?” Trần Ca lấy cuốn truyện tranh từ trong ba lô ra: “Hiệu trưởng, tất cả mọi người đều rất nhớ ông, trong thời gian ông vắng mặt, nụ cười trên mặt bọn trẻ đều mất đi ánh sáng. Ông là trụ cột của Trường Trung học Mộ Dương, nếu không có ông, ngôi nhà này sẽ không hoàn chỉnh.”
Bất kể từ cách diễn đạt, giọng nói hay nội dung và giọng điệu khi nói chuyện, Trần Ca đều diễn giải một cách hoàn hảo bốn chữ tình cảm chân thành.
Học sinh của ông đều ở trên tay Trần Ca, ánh mắt ông Hiệu trưởng hơi thay đổi, ông mở miệng, nhưng không lên tiếng ngay.
Ngay cả khi đã sống hơn nửa đời người, dường như ông cụ vẫn không học được cách từ chối người khác.
“Hiệu trưởng, tôi biết ông cũng có chỗ khó, cũng biết ông làm như vậy là có lo nghĩ của riêng mình, nhưng ông đã từng nghĩ đến chưa? Ông cho học sinh những gì ông nghĩ là an nhàn, một mình bước vào một nơi nguy hiểm như trường ma, những đứa trẻ đã được ông cứu giúp thực sự muốn nhận sự an nhàn này sao?”
“Nếu họ biết rằng cuộc sống hiện tại của họ là do ông đánh đổi mọi thứ, ông nghĩ họ có thể tiếp tục tận hưởng cuộc sống như này không? Những đứa trẻ của ông, ông hiểu rõ nhất, nếu ông không muốn chúng sống trong cảnh tự trách mình, thì tốt hơn hết là kể mọi chuyện và cùng nhau nghĩ ra cách giải quyết.”
Mỗi câu nói của Trần Ca đều đánh thẳng vào trái tim ông Hiệu trưởng, ông không quan tâm đến sự an toàn của mình mà chỉ quan tâm đến những học sinh kia.
Những học sinh đó chính là điểm yếu của Hiệu trưởng, đương nhiên họ cũng là những trợ thủ đắc lực nhất của ông Hiệu trưởng.
Không cho ông Hiệu trưởng thêm thời gian để suy nghĩ, Trần Ca lấy một cây bút bi được dán kín bằng băng dính ra, đưa cho ông lão, sau đó tìm thấy một tờ giấy trắng trong cặp sách của Anh Hồng: “Tôi không nói dối ông, tôi chỉ mong ông có thể lắng nghe ý kiến của họ.”
Cây bút bi bị dán đầy băng dính ở trong lòng bàn tay của ông Hiệu trưởng, cán bút khẽ run, khi đầu bút chạm vào tờ giấy trắng thì đầu bút tự chuyển động.
“Bất kể người khác nghĩ gì, cháu sẵn sàng giúp đỡ ông.”
Nhìn dòng chữ trên trang giấy trắng, Trần Ca cũng khá xúc động. Khi Bút Tiên biết tin mình sắp bước vào trường ma, cô đã bày ra tư thế thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, tình nguyện tự sát cũng không muốn đi vào, hiện tại sau khi nhìn thấy ông Hiệu trưởng lại trực tiếp đổi giọng.
Ông Hiệu trưởng lắc đầu, nhẹ nhàng cầm cây bút vì sợ làm nó gãy, như thể ông đang xoa đầu đứa cháu gái bé nhỏ của mình.
“Không chỉ cô ấy, còn có những người khác.” Trần Ca mở quyển truyện tranh và gọi tất cả những chấp niệm của học sinh Trường Trung học Mộ Dương ra: “Bọn họ đều là những đứa trẻ mồ côi, ông đã cho họ một mái ấm, và sau khi chết, chấp niệm của họ vẫn quay về Trường Trung học Mộ Dương. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, thế giới dù rộng lớn đến đâu thì cũng chỉ có nơi đó mới là nhà của họ mà thôi.”
Nhìn những bóng dáng quen thuộc, ông Hiệu trưởng lặng đi.
Mười mấy giây sau, ông nhìn về phía Trần Ca: “Tôi sắp làm một việc rất nguy hiểm, đáng lẽ cậu không nên đến đây, lại càng không nên dẫn bọn họ đi theo.”
“Ông đã gặp cha mẹ tôi, biết một số điều về họ. Ông yên tâm giao bọn nhỏ cho tôi, điều đó cho thấy ông biết rõ cách làm người của tôi.” Trần Ca đứng trước mặt ông Hiệu trưởng: “Nhà ma là nhà của tôi, bọn họ dù ở nơi đâu cũng là người nhà của tôi, làm sao tôi có thể khiến gia đình buồn phiền và tự trách mình mỗi ngày được chứ.”
Bất kể là những chấp niệm còn lại ở Trường Trung học Mộ Dương hay là tấm gương Bạch Thu Lâm đeo trên lưng, sau khi nghe những lời này của Trần Ca, họ đều hơi cảm động, có cảm giác thuộc về nhà ma của Trần Ca.
Cảm giác này không phải do Trần Ca áp đặt cho bọn họ, cũng không phải anh cố tình xúi giục gì cả, mà chỉ là những gì Trần Ca tích lũy được qua những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
“Những gì tôi sắp làm rất nguy hiểm, nó sẽ gây hại cho cậu và thậm chí còn liên lụy đến bọn họ.” Ông Hiệu trưởng tóc hoa râm, ông đứng trong phòng học bỏ hoang bị lửa thiêu rụi này, nhìn những hình bóng quen thuộc, ông vốn cho là mình sẽ không còn được gặp lại bọn nhỏ nữa.
“Tôi đã trải qua trăm đắng nghìn cay, nghĩ đủ mọi cách để vào được ngôi trường ma này, và một trong những lý do chính là giúp ông.” Trần Ca đưa những chấp niệm của học sinh trong Trường Trung học Mộ Dương trở lại trong truyện tranh. Bọn họ chỉ là chấp niệm, vô cùng yếu ớt, một khi xảy ra tai nạn, có khả năng sẽ trực tiếp tiêu tán, hoàn toàn biến mất, không còn chút dấu vết nào trên đời này.
Ông Hiệu trưởng nhìn những chấp niệm của học sinh biến mất dần, vẻ mặt vô cùng phức tạp, cuối cùng ông khẽ thở dài: “Cậu rất giống cha của cậu, thích xen vào việc của người khác, thích chuyện phiền phức, thích làm liều, làm mà không lo lắng hậu quả, nhưng vẫn luôn kiên trì với ranh giới cuối cùng của mình, giữ lại một phần thiện lương đáng quý.”
Đây là lần đầu tiên Trần Ca nghe người khác nhận xét về cha mình, người cha trong ấn tượng của anh hoàn toàn khác với lời ông cụ nói, nhưng sợ phá hỏng bầu không khí nên anh cũng không mở miệng chen vào.
“Có vẻ như ông rất quen thuộc với họ.” Trần Ca thờ ơ hỏi một câu.
“Ừ, chính cha cậu đã nói cho tôi biết Tuyết Anh bị nhốt vào Thông Linh Trong Trường Ma, vậy mà cha cậu lại chẳng cần hồi báo gì, giúp tôi tìm cách ra vào nơi này. Cậu ta đã giúp tôi rất nhiều, bây giờ cậu lại tự mình đi vào trong trường ma tìm tôi, tôi... tôi thật sự là nợ các người quá nhiều.” Hình tượng cha của Trần Ca trong lời nói của Hiệu trưởng có vẻ rất cao lớn, nhưng sau khi Trần Ca nghe xong lại cảm thấy không đúng chút nào. Anh biết rất rõ việc anh vào trường ma là một chuyện ngoài ý muốn, trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như là gặp được Hiệu trưởng.
Lúc trước anh vẫn còn đang thắc mắc, cảm thấy hơi trùng hợp, bây giờ lại nghe Hiệu trưởng đích thân nói ra, Trần Ca đột nhiên nhận ra rằng hình như ông Hiệu trưởng này bị lừa.
“Cũng là tôi quá ích kỷ, tôi chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân mà không tính đến chuyện của người khác.” Ông Hiệu trưởng đang tự kiểm điểm, Trần Ca nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất