Chương 854: Mưu tính sâu xa?
“Ông à, đừng nói như vậy, quá khứ đã qua đi, chúng ta phải sống cho hiện tại.”
Trần Ca ho khan một tiếng, anh thật sự không ngờ lại gặp được ông Hiệu trưởng trong Thông Linh Trong Trường Ma.
Lần này anh đi vào trường ma chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, may mắn thay anh vẫn duy trì được thói quen tốt của mình là đưa tất cả nhân viên đi bất cứ nơi đâu, người đông sức mạnh, anh còn có thể sử dụng năng lực đặc biệt của một nhân viên bất cứ lúc nào, nếu không có chút năng lực gì, mang theo bên người cũng có thể tiếp thêm can đảm.
Dưới nhiều sự trùng hợp khác nhau, tình huống như vậy đã hình thành, nhìn thì như là ngẫu nhiên, nhưng cũng giống như tất nhiên, khiến da đầu của anh tê dại.
“Lớn tuổi rồi, tôi lại hay hồi tưởng về quá khứ. Khi tôi nhìn thấy cậu tôi đã lập tức nghĩ đến cha mẹ cậu, họ thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều". Ông Hiệu trưởng cảm thấy hơi áy náy: “Thật ra, khi lần đầu tiên cậu đi vào Trường Trung học Mộ Dương, tôi đã để ý đến cậu, cũng chính từ lúc đó tôi đã nảy ra ý định giải cứu Tuyết Anh ra khỏi trường ma.”
“Ông đừng lo lắng về những điều này.” Trần Ca lo Anh Hồng sẽ làm tổn thương ông Hiệu trưởng, nên tiến lên trước vài bước.
“Cậu cứ để cho tôi nói, trong lòng tôi chất chứa rất nhiều thứ, không nói ra thì rất khó chịu.” Ông Hiệu trưởng nhẹ nhàng lắc đầu: “Thông Linh Trong Trường Ma rất nguy hiểm, tôi biết tôi có rất ít cơ hội cứu được Tuyết Anh. Nếu tôi không thể trở lại, những đứa trẻ khác trong phòng học không ai chăm sóc thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, tôi không yên lòng với chúng, cho nên mới nhờ cậu chăm sóc chúng.”
Ông lão dừng lại một chút: “Cha mẹ cậu đã giúp tôi rồi, vậy mà tôi lại lợi dụng cậu, bây giờ cậu lại chủ động chạy vào nơi nguy hiểm như vậy để tìm tôi, tôi thật sự không biết phải nói gì.”
“Hiệu trưởng, mặc dù ở đây rất nguy hiểm, nhưng ông không cần phải quá tuyệt vọng.” Ánh mắt của Trần Ca đảo qua vị ông Hiệu trưởng rồi nhìn Anh Hồng đang núp sau ông lão: “Tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới đi vào đây.”
Anh lật cuốn truyện tranh, những trang giấy ố vàng phát ra tiếng động, máu đỏ tươi chảy ra, trong cuốn truyện tranh tưởng như bình thường này lại có một trang màu đỏ như máu.
Bịch! Bịnh! Bịch! Xung quanh vang lên tiếng va đập, một cánh tay nhợt nhạt vươn ra từ trang giấy, một sợi tóc đen buộc vào cổ tay cô ta.
Mùi máu tươi trong không khí càng nồng nặc, ngón tay, cánh tay, bả vai, một người phụ nữ không có đầu bò ra khỏi cuốn truyện tranh, nhưng vẫn chưa xong, cô ta lại đưa tay vào trang sách, sờ soạng một lúc lâu, rồi lấy ra một cái đầu của phụ nữ trong đó.
Vạt váy đỏ như máu rủ xuống đất, nữ quỷ ôm đầu của mình, lẳng lặng đứng bên trái Trần Ca.
“Đừng sợ, tất cả đều là người của mình.” Trần Ca mở khóa ba lô, cất cuốn truyện tranh đi, rồi lại lấy một đôi giày cao gót màu đỏ từ chỗ sâu nhất trong ba lô.
Anh tiện tay đặt đôi giày lên bàn bên cạnh, trong phòng học không hiểu sao lại vang lên những tiếng bước chân "lộp cộp", "lộp cộp", dấu giày đỏ như máu lần lượt xuất hiện trên mặt đất, và cuối cùng dấu giày kia dừng lại ở bên phải Trần Ca.
“Hứa Âm.”
Trần Ca nhẹ giọng gọi tên của Hứa Âm, mùi máu tanh nồng nặc ập thẳng vào mặt. Hứa Âm không còn che giấu bản tính của mình nữa, nghiêng đầu nhìn ông Hiệu trưởng, cả phòng học như bị vây trong biển máu!
Không tính Bạch Thu Lâm, bên cạnh Trần Ca đã có ba áo đỏ!
“Như thế này đủ chưa?”
Ông Hiệu trưởng không ngờ Trần Ca lại mang nhiều áo đỏ vào như vậy, ông mở to hai mắt: “Đủ rồi, chỉ cần cẩn thận một chút, chúng ta...”
“Tôi biết là không đủ.” Trần Ca không đợi ông Hiệu trưởng nói xong đã lên tiếng: “Cho nên tôi mới đi vào Thông Linh Trong Trường Ma sớm hơn dự kiến, cũng đã thương lượng điều kiện với ba áo đỏ trong trường học này, mọi người đều có chung lợi ích, họ đã đồng ý hợp tác với tôi.”
“Nói cách khác, sẽ có sáu, sáu áo đỏ đến giúp chúng ta sao?” Ông Hiệu trưởng biết rõ áo đỏ đáng sợ như thế nào, chúng đồng nghĩa với tuyệt vọng, tàn nhẫn và đau đớn, nếu một thân một mình gặp phải, ngoại trừ hồn phi phách tán, ông không nghĩ ra được kết cục thứ hai.
“Sáu áo đỏ chỉ là con cờ mà tôi dùng để gây rối đối phương, con át chủ bài thực sự của tôi...” Trần Ca quay đầu nhìn về phía cái bóng của mình, ánh mắt dịu dàng hẳn: “Là trên áo đỏ!”
Nghe thấy những lời từ miệng Trần Ca, ông Hiệu trưởng bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của mình, nhưng ông không dám hỏi, thậm chí còn không có đủ dũng khí để lặp lại những lời đó.
Cậu thanh niên trước mặt thật đáng sợ, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy ba áo đỏ đứng bên cạnh, ông Hiệu trưởng sẽ không bao giờ tin lời anh nói.
Bản thân ông chỉ là một nửa áo đỏ mà thôi, hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
“Bây giờ, ông nghĩ chúng ta có mấy phần trăm cơ hội chiến thắng?” Trần Ca đứng trước mặt ông lão, vẻ mặt nghiêm túc, không có vẻ gì là nói đùa.
“Nếu đúng như vậy thì xác suất 90% là chúng ta có thể thoát khỏi trường ma này một cách an toàn.”
“Chỉ có 90%? Lại chỉ là chạy ra khỏi trường ma?" Trần Ca khẽ cau mày. Tính cả Trương Nhã vẫn đang ngủ say, bọn họ cũng chỉ có 90% cơ hội trốn thoát, xem ra bọn họ vẫn không thể đánh trực diện được, phải tuân theo quy định của trường học, lợi dụng tối đa ý chí của trường học.
“Cậu có thể nghe thử kế hoạch của tôi trước.” Ông Hiệu trưởng đã coi Trần Ca như người một nhà: “Tại sao ngôi trường ma này lại xuất hiện, cha cậu cũng không nói cho tôi biết, cậu ta chỉ nói với tôi rằng cánh cửa trong trường ma vẫn luôn tìm kiếm những đứa trẻ bị bắt nạt, không được giúp đỡ, Tuyết Anh cũng vì điều này mà bước vào sau cánh cửa. Cậu ta cẩn thận nghiên cứu cánh cửa này và phát hiện ra một điểm rất đặc biệt, trường học bên trong cánh cửa này thật ra được hình thành dựa trên rất nhiều trường học, xen lẫn những ký ức của tất cả những đứa trẻ bị bắt nạt.”
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến kế hoạch của ông?” Trần Ca không hiểu lắm.
“Tất nhiên là có liên quan, trong ký ức của những đứa trẻ đó có liên quan đến Trường Trung học Mộ Dương.” Ông Hiệu trưởng thở dài: “Đây cũng là sơ suất của tôi, trước đây Trường Trung học Mộ Dương đã có chuyện không hay xảy ra, có một đứa trẻ vì chuyện này mà bị đuổi học, sau đó được cha nuôi gửi về quê. Đứa bé đó rất trung thực, tuy rằng thành tích học tập không tốt nhưng vẽ tranh lại cực giỏi.”
“Vẽ tranh?”
“Làm sao vậy?”
“Không sao, ông tiếp tục nói đi.” Trần Ca xua tay.
“Nhắc tới cũng rất khéo, Trường Trung học Mộ Dương bên trong Thông Linh Trong Trường Ma là một khu dạy học bỏ hoang, trong trường ẩn chứa một kẽ hở, giống như một vết sẹo trong tim chủ nhân của ký ức, không bao giờ lành lại được.”
“Khe hở đó ở đâu?”
“Giếng nước bỏ hoang ở sân tập, cái giếng đó có thể dẫn thẳng đến bên ngoài trường ma.” Mọi điều mà ông Hiệu trưởng nói đều khiến Trần Ca cảm thấy rất ngạc nhiên: “Sau khi rời khỏi ngôi trường này, chúng ta sẽ bước vào một thành phố chìm trong sương mù máu. Chúng ta phải tiếp tục chạy về phía Tây, bất kể nhìn thấy gì cũng không được quay đầu lại, bất kể ai gọi tên cậu, cậu cũng không được trả lời. Tiếp tục đi thẳng cho đến khi đi vào một bệnh viện tâm thần bỏ hoang, trong tòa nhà thứ ba của bệnh viện tâm thần có một cái cửa sổ bị vỡ nát, chỉ cần chúng ta bước vào cửa sổ đó, chúng ta sẽ hoàn toàn an toàn.”
“Tòa nhà thứ ba của bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang?” Trần Ca nghe xong thì cảm thấy hơi quen thuộc, lời miêu tả của ông Hiệu trưởng khá giống Khu nội trú số Ba nơi Môn Nam đang ở!
“Đúng đấy, đây là những gì cha cậu nói với tôi. Lần đầu tiên tôi đến thăm Tuyết Anh là được cha đậu dẫn đi, lẻn qua cửa sổ đó để đi vào trường ma. Đáng tiếc, sau khi cha mẹ cậu mất tích, những ác quỷ đã chiếm cánh cửa đó, sau này tôi ôm ý định dù chết cũng phải xông vào thì tôi nhận ra nơi đó lại không có ai.” Ông Hiệu trưởng thở dài: “Có lẽ Chúa cũng muốn tôi đi cùng Tuyết Anh.”
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, não của Trần Ca đang suy nghĩ rất nhanh.
Sau khi bác sĩ Cao đi vào thành phố màu máu, một tuần sau đã phát điên rồi, vì vậy nếu dựa vào năng lực vốn có của một mình ông Hiệu trưởng thì không thể nào đi bộ qua thành phố màu máu, thông qua Khu nội trú số Ba để đi đến Thông Linh Trong Trường Ma được!
Chắc chắn có người đứng sau bảo vệ ông ấy! Hoặc có thứ gì đó đang che chở cho ông ấy!
Đôi mắt đỏ bừng, trong lòng Trần Ca đã có câu trả lời, anh nghiến răng không nói những lời đó.
Chính cha của Trần Ca là người đã kể lại toàn bộ thông tin của Thông Linh Trong Trường Ma cho ông Hiệu trưởng, và cũng chính cha anh là người đã phá cửa sổ của Khu nội trú số Ba!
“Tại sao cha mình lại tốn nhiều thời gian và công sức để đưa ông Hiệu trưởng vào Thông Linh Trong Trường Ma chứ?” Trần Ca nắm chặt tay, vô tình quét mắt về phía mặt trời máu bên ngoài cửa sổ, ý chí tuyệt vọng được tạo thành bởi vô số cảm xúc tiêu cực đang sôi sục, những đứa trẻ không thể nào siêu thoát, mỗi thời mỗi khắc chúng đều khóc lóc đau đớn, nhưng không ai có thể nghe thấy giọng nói của chúng, không ai có thể hiểu chúng, và càng không có ai muốn làm bạn với chúng.
Đồng tử híp lại, Trần Ca đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Lẽ nào ông ấy muốn Hiệu trưởng Trường Trung học Mộ Dương làm Hiệu trưởng Thông Linh Trong Trường Ma sao?”
Tim đập loạn xạ, Trần Ca phải chống tay vào cái bàn bên cạnh và hít thở sâu thì mới bình tĩnh lại được.