Chương 856: Lại một gợi ý nữa?
Anh Hồng nấp sau lưng ông Hiệu trưởng không muốn đi ra ngoài, trông cô có vẻ rất lo lắng, nhưng Trần Ca không nhìn thấy quá nhiều sự sợ hãi trên khuôn mặt của cô. Có nghĩa là ngay cả khi đối mặt với ba áo đỏ, Anh Hồng vẫn có thể chắc chắn bản thân trốn được.
Trần Ca không biết thứ chống lưng cho Anh Hồng là gì, anh chỉ có thể đối phó cẩn thận.
“Hiệu trưởng?” Trần Ca thấy ông Hiệu trưởng vẫn luôn im lặng, giống như có chuyện không nói nên lời.
“Hai đứa trẻ này đều là Lý Tuyết Anh, chúng là cùng một người.” Hiệu trưởng nhìn hai cô gái với ánh mắt vừa yêu thương vừa áy náy: “Tôi biết giữa hai người có một người tên là Anh Hồng, một người tên là Anh Bạch, nhưng không cần biết hai người tên là gì, chúng đều là người thân của tôi.”
Ông Hiệu trưởng đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu Anh Hồng, bảo vệ Anh Hồng ở phía sau.
Khi ông Hiệu trưởng xoa đầu, trong mắt Anh Hồng hiện vẻ chán ghét, nhưng có thể là do hoàn cảnh hiện tại quá bất lợi cho cô, cô còn cần Hiệu trưởng làm hậu thuẫn vững chắc nên không cự tuyệt, còn cố ý tỏ ra là mình rất ngoan ngoãn.
“Thật ra mà nói, Anh Hồng giống với Tuyết Anh ngày đó hơn. Đối mặt với một người cha nghiện rượu, cờ bạc, cùng một người mẹ già yếu không thể rời khỏi xe lăn, con bé chỉ có thể tự bảo vệ bản thân.” Ông Hiệu trưởng nhận hết trách nhiệm vào bản thân: “Tất cả đều tại tôi, tại tôi có mắt như mù mới tin vào chuyện ma quỷ của cha Tuyết Anh, là chính tôi đã đẩy hai đứa vào hố lửa.”
Dường như Anh Bạch không biết những gì mà Hiệu trưởng đang nói, cô ngơ ngác nhìn Hiệu trưởng, trong đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ chứa đầy vẻ khó hiểu, trong miệng lẩm bẩm hai tiếng “ông ơi”.
Phản ứng của Anh Hồng khác hẳn với Anh Bạch, cô đang cố gắng hết sức để kìm nén lửa giận trong lòng, vẻ mặt không thay đổi gì nhiều, nhưng đôi mắt đã rực lên tơ máu.
Những ký ức trong quá khứ khiến cô tổn thương rất nhiều, cơ thể cô đang dần thay đổi.
“Hiệu trưởng, mọi chuyện có lẽ không đơn giản như ông nghĩ đâu.” Trần Ca không muốn giấu Hiệu trưởng điều gì, anh mở cặp sách của Anh Hồng ra và tìm cục giấy nhỏ trong ngăn kéo cặp của Anh Hồng.
Nhìn thấy tờ giấy nhàu nát kia, vẻ bình tĩnh trên gương mặt Anh Hồng như bị phá vỡ, như thể kẻ sát nhân biết rằng thi thể mà mình chôn giấu đã bị cảnh sát tìm thấy.
Trên tờ giấy có ghi sự bất mãn với thế giới của Anh Hồng, cô còn viết rằng muốn giết ông Hiệu trưởng.
Cầm mấy tờ giấy trong tay, Trần Ca nhìn ông Hiệu trưởng vẫn luôn muốn bảo vệ Anh Hồng, cùng với đôi mắt đỏ hoe của Anh Hồng, người đang nắm chặt quần áo của Hiệu trưởng, anh lại do dự.
Trần Ca khẽ lắc đầu, đặt những mảnh giấy lại vào cặp sách: “Hiệu trưởng, ông có thể giải thích rõ tại sao Tuyết Anh lại trở nên như thế này không?”
Trần Ca cất những tờ giấy trắng viết đầy từ ngữ điên rồ đi, phát hiện Anh Hồng và ông Hiệu trưởng đều thở phào nhẹ nhõm.
Anh mơ hồ hiểu rằng thật ra Hiệu trưởng đã biết tất cả.
“Anh Bạch là mặt trong sạch nhất trong trái tim của Tuyết Anh, con bé đơn thuần, tốt bụng và ngây thơ, nhưng lý do tại sao con bé có thể sống như vậy là bởi vì tất cả những cảm xúc tiêu cực như lo lắng, sợ hãi, hận thù, v.v. đã được Anh Hồng gánh hết.” Giọng của ông Hiệu trưởng có phần tiếc nuối và tức giận: “Mẹ của Tuyết Anh là đứa bé đầu tiên mà tôi nhận nuôi, sức khỏe của con bé không tốt và không thể có con nên đã nhận Tuyết Anh làm con nuôi. Lúc đi nhận nuôi tôi cũng đi cùng hai vợ chồng nó, lúc đó Tuyết Anh vẫn còn rất nhỏ, nhìn gia đình ba người nói chuyện cười đùa vui vẻ thì tôi cũng rất vui, nhưng sau này tôi mới nhận ra mọi chuyện không như tôi nghĩ.”
Trần Ca nghe thấy sự hận thù từ trong giọng nói của ông Hiệu trưởng, điều này khiến anh hơi ngạc nhiên, ông Hiệu trưởng có tính tình tốt như vậy mà cũng biết căm hận một người.
“Biết người, biết mặt, không biết lòng, cha của Tuyết Anh hoàn toàn là một kẻ dối trá, nó tiếp cận mẹ của Tuyết Anh không phải vì thích mà vì muốn lấy một ít bất động sản đứng tên tôi. Nó biết tôi không có con cái ruột thịt cho nên mới cố ý tiếp cận chúng tôi, bao gồm cả việc nhận nuôi Tuyết Anh, tất cả mọi thứ đều là nó cố tình diễn cho chúng tôi nhìn thấy.”
Nếu như chỉ là thế thì ông Hiệu trưởng cũng sẽ không tức giận như vậy, những gì nói sau đó chính là lý do khiến ông thực sự tức giận: “Sau khi biết tin tôi định quyên tặng hết bất động sản của mình, đồng thời tìm luật sư để viết di chúc sớm, nó thẹn quá thành giận, ngày nào cũng đều dựng lên đủ loại lý do khác nhau để đánh đập mẹ của Tuyết Anh, thậm chí có lần nó có ý định đụng vào Tuyết Anh, nhưng may mắn đã được mẹ của Tuyết Anh phát hiện kịp thời.”
Giọng ông cụ run run, ông là người tốt, nhưng không có nghĩa là ông không biết tức giận.
Ở một góc độ khác, với người có tính cách như Hiệu trưởng chắc hẳn sẽ không nuốt lệ quỷ khác, ông có thể trở thành nửa áo đỏ trong tình huống này, điều đó cho thấy chấp niệm của ông rất sâu, có việc nhất định phải hoàn thành.
“Tôi nhìn thấy những thứ này từ cuốn nhật ký trong phòng của Tuyết Anh sau khi con bé chết, cậu có biết tôi đã khó chịu như thế nào khi cầm cuốn nhật ký đó không?" Ông Hiệu trưởng nhẹ nhàng chắn trước Anh Hồng: “Anh Bạch không thể sống ở nơi như vậy, cho nên Anh Hồng mới xuất hiện.”
Nghe ông Hiệu trưởng nói xong, Trần Ca thầm cảm thấy may mắn vì không lấy mấy cục giấy kia ra. Anh nhìn Anh Hồng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác.
Anh Bạch nói vào một hôm cha của mình đột nhiên rời khỏi nhà và không bao giờ trở lại nữa, lúc đầu Trần Ca cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy Anh Hồng, anh đã mơ hồ đoán được số phận cuối cùng của người đàn ông đó.
Gã chắc chắn sẽ không quay lại, và cũng vĩnh viễn không thể trở về được nữa.
Anh Hồng vốn rất có thành kiến với ông Hiệu trưởng, thậm chí cô còn cực đoan đến mức muốn làm Hiệu trưởng bị thương.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến cô không ngờ tới, khi bị ba áo đỏ nhắm đến, ông Hiệu trưởng vẫn luôn đứng phía trước bảo vệ cô, và ngược lại lại trở thành cọng cỏ cứu mạng cô, điều này đã làm thay đổi cách nhìn của cô về Hiệu trưởng.
Rồi sau khi nhìn thấy sự hối hận và đau khổ của ông Hiệu trưởng, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc rất khó chịu, giống như trên lớp vảy cứng trong tim đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.
“Không ngờ cô ấy lại có quá khứ như vậy, tôi có thể hiểu được, nhưng...” Trần Ca không nói câu tiếp theo, anh thu nữ quỷ không đầu và đôi giày cao gót màu đỏ lại. Hai người này vẫn chưa phải là nhân viên thực sự của nhà ma, nữ quỷ không đầu rất miễn cưỡng, còn đôi giày cao gót màu đỏ thì lại càng không nghe lời, tuy rằng đôi giày bị bỏ vào trong ba lô rồi nhưng những dấu giày màu đỏ máu trên bàn lại càng ngày càng nhiều.
Cất hai áo đỏ đi chính là thể hiện thái độ của mình, Trần Ca quyết định để cho Hiệu trưởng tự mình xử lý việc này. Mặc dù trong lòng Anh Hồng tràn đầy độc ác và cảm xúc tiêu cực, nhưng dù sao thì cô cùng Anh Bạch vẫn là một thể.
Đặt tay lên vai Anh Bạch, ánh mắt Trần Ca di chuyển giữa Anh Hồng và Anh Bạch, anh đang định hỏi ông Hiệu trưởng thêm vài câu nữa thì chợt nhận ra điều gì đó.
“Tại sao tình huống giữa Anh Hồng và Anh Bạch lại khiến mình cảm thấy hơi quen nhỉ? Thật giống như mình và cái bóng ở trấn Lệ Loan vậy?”
Nói một cách chính xác, Trần Ca nghĩ tới mình và Minh Thai, một người chỉ là chủ nhân của nhà ma lạc quan và vui vẻ, còn người kia là sự tồn tại đáng sợ nhất trong cảnh tượng bốn sao.
“Chờ một chút, chờ một chút...” Trần Ca xoa mạnh Thái dương: “Gia đình mình nói với ông Hiệu trưởng là Tuyết Anh đang ở trong Thông Linh Trong Trường Ma, có nghĩa là họ biết rất rõ về tình hình của Tuyết Anh, liệu đó có phải là một gợi ý mà họ để lại cho mình không?”