Chương 855: Tôi có một cách giải quyết khác
“Chủ nhân của Khu nội trú số Ba là Môn Nam, có rất ít người họ Môn, tên của đứa trẻ đó rất có thể chính là một gợi ý mà ông ấy để lại cho mình.”
“Môn” đại diện cho điều chưa biết, và nó cũng đại diện cho lối thoát.
“Nghĩ kỹ lại xem nào, trước sau vẫn còn rất nhiều gợi ý, rốt cuộc cha mẹ mình gặp phải phiền toái gì? Tại sao họ lại chỉ có thể dùng phương pháp này để hướng dẫn mình từ từ đi đến gần chân tướng?”
Có một số vấn đề không thể nghĩ ra, qua cuộc trò chuyện với ông Hiệu trưởng, Trần Ca mới biết cha mẹ mình đã che giấu rất nhiều điều, và họ cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có một số tình huống mà ngay cả bác sĩ Cao cũng không thể đối phó được, nhưng cha mẹ Trần Ca lại có thể giải quyết, nhưng dù vậy họ vẫn không dám nói sự thật với Trần Ca, họ chỉ để lộ một số thông tin qua sự hướng dẫn và gợi ý liên tục, hành vi bất thường này khiến Trần Ca vô cùng lo lắng.
“Mình không biết phải cẩn thận cái gì, nhưng mình có thể chắc chắn rằng bây giờ người nhà của mình đang gặp phải một chuyện rất khó giải quyết.”
Trần Ca đứng bên cạnh bàn, đầu óc vẫn đang suy nghĩ, mỗi lời ông Hiệu trưởng nói đều rất quan trọng đối với anh.
“Trần Ca, cậu không sao chứ?” Nhìn thấy Trần Ca đứng ở đó rất lâu, ông Hiệu trưởng muốn đi qua, nhưng ông lại hơi sợ áo đỏ bên cạnh Trần Ca.
“Tôi không sao.” Trần Ca xua tay: “Con đường mà ông đề cập đến quá nguy hiểm, có đủ loại quái vật đáng sợ ở trong thành phố màu máu, tôi không chắc về việc rời khỏi đó.”
Cuộc gặp gỡ lần trước giữa Trần Ca và bác sĩ Cao đã đánh sâu vào lòng anh, một người bình thường đã phát điên chỉ sau một tuần, điều này khiến anh không thể chấp nhận được.
“Tôi không thể đánh cược mạng sống của các nhân viên.” Trần Ca ngồi trên bàn, có lẽ là vì suy nghĩ quá độ nên sắc mặt tái mét.
“Nhưng đó là lối thoát duy nhất!” Ông Hiệu trưởng không ngờ rằng Trần Ca sẽ phản đối mình.
“Tôi còn biết một con đường khác.” Trần Ca chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông Hiệu trưởng: “Ở mỗi cảnh tượng đều có một cánh cửa, chúng ta có thể đi qua cánh cửa của Thông Linh Trong Trường Ma để rời khỏi.”
“Không thể nào, ý chí trường học sẽ không bao giờ để bất kỳ đứa trẻ nào rời đi. Nó cung cấp một mái ấm cho những đứa trẻ đó, và những đứa trẻ đó phải trở thành một phần của cánh cửa, bọn họ là một thể thống nhất.” Ông Hiệu trưởng chỉ ra phía ngoài cửa sổ: “Cậu có nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu đó không? Cảm xúc tiêu cực của tất cả học sinh đều tập trung ở đó, một khi nó phát hiện ra có người muốn rời khỏi trường, ý chí của trường sẽ ngăn cản ngay lập tức. Nó sẽ không thể để bất kỳ học sinh nào rời đi, chứ đừng nói đến việc chủ động mở cửa thả Tuyết Anh ra ngoài.”
“Ông vẫn chưa hiểu rõ cánh cửa này, theo như tôi được biết, cách đây rất lâu có một cô gái đã rời khỏi trường ma này qua cánh cửa đó, tên cô ta là Thường Văn Vũ.” Trần Ca nhận thức rõ những hạn chế trong ý chí trường học.
“Cậu có chắc không? Cô ta đã làm như thế nào?" Ông Hiệu trưởng rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện này.
“Bây giờ ngôi trường này bị điều khiển bởi ý chí của rất nhiều học sinh, những học sinh tuyệt vọng đó sẽ không để chúng ta rời đi, nhưng nếu một người trong chúng ta thay thế ý chí của những học sinh đó và trở thành chủ nhân mới của ngôi trường ma, đừng nói là mở cửa thả người đi, mà cả ngôi trường ma này cũng đều là do chúng ta định đoạt.” Trong khi Trần Ca nói chuyện, đôi mắt của anh dán vào người ông Hiệu trưởng, anh ghi nhớ tất cả những biểu hiện nhỏ bé trên khuôn mặt của Hiệu trưởng.
“Chúng ta?” Ông Hiệu trưởng như đang nhìn một người điên: “Chuyện này là không thể nào, mấy năm nay ý chí của trường học không ngừng trưởng thành, giờ đã trở thành một con quái vật, áo đỏ cũng không thể chống lại nó...”
Hiệu trưởng nói xong, hình như là lo lắng bản thân biểu đạt không rõ ràng lắm, lại nhấn mạnh lần nữa: “Cho dù là sáu áo đỏ cũng không đủ!”
Ông muốn xua tan ý nghĩ nguy hiểm trong đầu Trần Ca, theo ông thấy, việc thay thế ý chí của trường học chẳng khác gì việc đi tìm đường chết.
“Chẳng lẽ ông không tò mò tại sao tôi lại chọn chống lại ý chí của trường học chứ không phải là trực tiếp tiến vào thành phố đỏ như máu kia sao?” Trong đầu Trần Ca chợt hiện ra hình ảnh cha mình, người cha trong ấn tượng của anh hoàn toàn khác với người đàn ông mà ông Hiệu trưởng miêu tả, anh cũng hoàn toàn không có cách nào đứng nhìn mọi thứ từ góc độ của cha mình. Nói thẳng ra là anh không biết người nhà mình muốn làm gì, anh chỉ đơn thuần nghĩ chắc chắn người nhà mình sẽ không làm hại anh.
“Tại sao?” Ông Hiệu trưởng cũng khó hiểu, ông đi vào bằng con đường đó, theo ý kiến của ông thì đây là con đường khá an toàn.
“Ông đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của thành phố đỏ như máu đó.” Trần Ca nói với ông Hiệu trưởng về chuyện bác sĩ Cao, không hề giấu giếm.
“Ở chỗ tôi có rất nhiều người là nhân chứng, chẳng hạn như Hứa Âm, Bạch Thu Lâm, và học sinh của ông - Bút Tiên, quá khứ giống như cơn ác mộng đó vẫn ám ảnh trái tim chúng tôi, đến tận bây giờ khi tôi nhắm mắt lại, trong đầu vẫn sẽ hiện lên cảnh tượng lúc đó.” Để chứng minh mình không hề phóng đại, Trần Ca lấy Bút Tiên ra, khi bác sĩ Cao xuất hiện ở trấn Lệ Loan, cô cũng ở bên cạnh, cô tham gia vào tất cả những việc mà Trần Ca đã trải qua.
Trong việc miêu tả những nguy hiểm, Bút Tiên có một thiên phú mà "quỷ" bình thường hoàn toàn không thể sánh được, cô phác thảo trên giấy trắng, và những gì cô viết ra khiến khuôn mặt của ông Hiệu trưởng tái mét.
“Thành phố màu đỏ máu đó thật sự nguy hiểm như vậy sao?” Ông Hiệu trưởng cảm thấy sợ hãi.
“Đúng vậy, cho nên sau khi tôi nghe nói ông đi đến đây thông qua thành phố màu máu, tôi đã rất ngạc nhiên. Nhưng cũng có thể là do lúc còn sống ông đã làm rất nhiều chuyện tốt, người tốt tự có trời giúp, trong nơi tăm tối nhất có sức mạnh bảo vệ.” Trần Ca nói rất khéo léo.
“Là do may mắn mà thôi.”
“May mắn cũng là một phần sức mạnh, tôi định dùng giếng nước bỏ hoang ở sân tập sau trường học làm đường lui cho chúng ta, nếu kế hoạch của tôi không thành, chúng ta sẽ rút lui bằng con đường này. Chuẩn bị cả hai đường, tạo cho mình hai lớp bảo vệ, đây là cách an toàn nhất trong tình huống này rồi.” Trần Ca vẫn có dự định đi vào thành phố đỏ như máu, nơi đó còn quá nhiều điều chưa biết.
Không mất nhiều thời gian để thuyết phục được ông Hiệu trưởng, ông lão nhanh chóng đồng ý đi theo Trần Ca.
“Hiệu trưởng, vì chúng ta bây giờ là một đội, một số yếu tố không chắc chắn trong đội nên được giải thích càng sớm càng tốt, để không gây ra hiểu lầm.” Trần Ca kéo Anh Bạch đang trốn trong nhóm “người” ra: “Ông muốn tìm Lý Tuyết Anh, nhưng tại sao lại có tận hai Lý Tuyết Anh ở trong trường này? Trong hai người bọn họ, ai là thật? Ai là giả?”
Anh Bạch không nghĩ tới sẽ có chuyện liên quan đến mình, cô rất vui khi nhìn thấy Hiệu trưởng, nhưng khi nhìn thấy Anh Hồng đứng sau lưng Hiệu trưởng, lòng cô thật buồn, như thể thứ quan trọng và đáng quý nhất của mình đã bị người khác cướp mất.
Sau khi Anh Hồng nhìn thấy Anh Bạch, vẻ mặt của cô trở nên căng thẳng, cô nắm lấy quần áo trên lưng của ông lão, không dám nói một lời.
Để ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Trần Ca đã thả toàn bộ áo đỏ mình có ra, anh định dùng để dọa Anh Hồng sợ.
Anh không muốn gây gổ khó chịu với ông Hiệu trưởng chỉ vì những chuyện vụn vặt, vì vậy anh đã sử dụng lợi thế tuyệt đối để dập tắt những điều khó chịu từ trước khi nó sinh ra.