Hệ thống nhà ma

Chương 859: Màu đỏ sâu trong lòng mỗi người

Chương 859: Màu đỏ sâu trong lòng mỗi người

Bị bao phủ trong màn sương máu, Trần Ca chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền của một sân tập, cảnh tượng trước mặt anh từ từ trùng lặp với sân tập ở Trường Trung học Mộ Dương trong ký ức.
“Cái giếng ở đằng kia.” Ông Hiệu trưởng rất quan tâm đến Trần Ca, ông có vẻ lo lắng Trần Ca sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên liên tục bảo vệ Trần Ca ở phía sau, còn mình thì cứ đi phía trước.
Đi ngang qua sân tập, dưới sự dẫn đường của Hiệu trưởng, cuối cùng Trần Ca cũng tìm được cái giếng cạn bị bỏ hoang nọ.
Vừa mới đến gần, anh đã nghe thấy đủ loại tiếng than khóc từ giếng phát ra, có đàn ông, có phụ nữ, còn có cả trẻ em, nghe vô cùng đáng sợ.
“Lối ra ở đáy giếng sao?” Sương mù giăng đầy, cho dù Trần Ca có Âm Đồng cũng không thể nhìn ra được đáy giếng có cái gì.
“Đúng vậy.”
“Ông đi vào trường ma bằng con đường này sao?” Khi Trần Ca đứng bên giếng, Hứa Âm đã ngăn anh lại, như thể cái giếng đó khiến anh ta cảm thấy bất an.
“Đúng vậy, sương máu dưới đáy giếng rất dày đặc, gần như biến thành thực thể, có lẽ đây cũng là mấu chốt khiến giếng cạn tránh được ý chí trường học.” Ông Hiệu trưởng dặn Trần Ca không nên đứng bên giếng lâu để tránh thu hút sự chú ý của ý chí trường học: “Xuống đến đáy giếng, bên trong chỉ có một con đường, đi dọc theo hướng đó khoảng 3 đến 15 phút là có thể rời khỏi trường ma, tiến vào thành phố màu máu kia, sau đó chúng ta đi tìm một con đường đi thông xuống mặt đất là được rồi.”
Toàn bộ quá trình nghe có vẻ đơn giản, nhưng trong đó có rất nhiều nơi cần phải cân nhắc thật kỹ.
Hai tay Trần Ca giữ lấy mép giếng, quay đầu lại nhìn ông Hiệu trưởng: “Sau khi đi vào đáy giếng, phải mất 3 đến 15 phút mới có thể rời khỏi trường ma? Sao thời gian lại chênh lệch nhiều như vậy chứ? Nếu là một lộ trình xác định thì cho dù tốc độ đi chậm hơn cũng không tạo ra chênh lệch thời gian lớn như vậy đâu!”
“Tôi không thể nói rõ cho cậu biết được, mỗi lần đều đi chung một con đường nhưng có lúc đi rất lâu, có đôi khi dùng thời gian ngắn, cậu có muốn đi xuống xem thử không?” Ông Hiệu trưởng cũng không hiểu lắm.
Nếu như đổi lại là một người khác nói với Trần Ca như vậy, Trần Ca không những không đi xuống mà thậm chí còn nghi ngờ đối phương cố tình muốn hại mình, sau đó sẽ ném đối phương xuống để dò đường, nhưng ông Hiệu trưởng thì khác, anh rất tin tưởng ông lão này.
“Có con đường lui này, mình sẽ bất khả chiến bại, cũng có thêm can đảm và yên tâm để làm một vài chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là con đường này phải thông thoáng, không phải là ngõ cụt.”
Trần Ca suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi ý kiến của Hứa Âm, sau khi nhận được sự đồng ý của Hứa Âm, anh mới quyết định đi xuống đó xem một chút cùng ông Hiệu trưởng.
“Trước đây đều là một mình tôi đi xuống, không có vật tham chiếu, lần này chúng ta đông người như vậy, còn có áo đỏ đi cùng, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Vì để Trần Ca yên tâm hơn, ông Hiệu trưởng đi đến bên cạnh giếng đầu tiên, ngay khi ông định nhảy xuống thì Trần Ca lại ngăn cản ông.
“Chờ đã.” Trần Ca lấy ra vài sợi dây trong ba lô của Lâm Tư Tư, đây là dây thừng anh dùng để leo tường sang khu dạy học phía Tây còn dư lại: “Buộc nó vào thắt lưng đi, để đề phòng lạc nhau.”
“Tại sao cái gì cậu cũng có thế?” Ông Hiệu trưởng đã không còn kinh ngạc như trước.
“Cái giếng này sâu bao nhiêu? Hai sợi dây có đủ không?”
“Tầm đấy.” Hai tay ông Hiệu trưởng chống vào thành giếng, trên áo khoác thoạt nhìn cũ kỹ hiện ra mấy đóa hoa màu đỏ đen, trong mắt cũng chậm rãi bị tơ máu chiếm cứ.
Nhìn thấy thay đổi trên cơ thể ông Hiệu trưởng, Trần Ca mới nhận ra rằng nửa áo đỏ trước mặt này khác hẳn những nửa áo đỏ khác mà anh từng gặp.
Ông Hiệu trưởng mang đến cho anh một cảm giác rất kỳ quái, không thể nói ra, anh và ông Hiệu trưởng đứng cùng nhau, anh sẽ không coi đối phương là lệ quỷ, mà cảm thấy đối phương chính là một người sống sờ sờ.
“Cho dù là áo đỏ cũng chưa từng xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ bởi vì khi còn sống, Hiệu trưởng đã làm quá nhiều việc tốt cho nên khi trở thành quỷ cũng không hề có cảm giác âm u tàn ác nào sao?”
Nhìn thấy ông Hiệu trưởng biến mất ở miệng giếng, Trần Ca vội vàng chạy tới, anh bảo Hứa Âm đi sau cùng, còn mình đi giữa.
Vừa vào giếng cạn, sương máu dày đặc đã đập thẳng vào mặt, sương mù trong giếng cạn dày hơn rất nhiều so với bên ngoài, cũng không biết vì sao mà cái giếng này giống như đang chủ động hấp thu những sương máu tràn đầy cảm xúc tiêu cực kia, kết quả dẫn đến một lượng lớn sương máu bị đọng lại ở chỗ này.
Đi vào bên trong, giống như bước vào trong một cái ao máu.
Quần áo dính vào người, Trần Ca cảm thấy trên da truyền đến từng cơn đau đớn, giống như bị người ta dùng răng cắn, nhưng khi anh dùng Âm Đồng để nhìn thì thấy trên da không có vết gì.
“Hứa Âm không cảnh báo, có nghĩa là tạm thời an toàn, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”
Xung quanh hoàn toàn bị bao phủ bởi sương máu, bọn họ không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nếu không có Hứa Âm ở bên cạnh, dù nói gì Trần Ca cũng sẽ không đi xuống.
“Còn chưa đi đến tận cùng sao?” Cái giếng này sâu hơn so với anh nghĩ nhiều, thảo nào ý chí trường học cũng không để ý đến sơ hở này.
Càng đi xuống lại càng cảm thấy ngột ngạt, Trần Ca rất lo lắng ông Hiệu trưởng sẽ xảy ra chuyện, anh sợ rằng khi anh đi xuống, thứ buộc ở đầu kia của sợi dây không phải Hiệu trưởng.
Sợi dây không còn căng nữa, bóng dáng của ông Hiệu trưởng từ từ hiện ra trong lòng giếng cạn.
Còn chưa đi đến đáy giếng nhưng Hiệu trưởng lại dừng lại.
“Sao không tiếp tục đi xuống nữa?” Trần Ca hơi khó hiểu, anh cảm thấy trạng thái của ông Hiệu trưởng không đúng lắm.
“Không xuống được...” Giọng nói của ông Hiệu trưởng run rẩy.
Trần Ca di chuyển thân hình đến gần ông Hiệu trưởng, anh nhìn xuống theo tầm mắt của Hiệu trưởng, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.
Dưới chân ông Hiệu trưởng đã không còn màn sương đỏ như máu nữa mà là mặt nước đỏ như máu, điều đáng sợ hơn là dưới nước có đầy những khuôn mặt con người!
Khi màn sương máu tụ lại, mặt nước trong giếng bỏ hoang vẫn đang dâng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những con quái vật ẩn mình dưới mặt nước há to miệng, như thể chúng không thể chờ đợi được nữa, muốn lao ra, cắn xé Trần Ca.
“Lần trước khi tôi tiến vào, không có mấy con quái vật như vậy...” Ông Hiệu trưởng hơi áy náy.
“Không sao đâu.”
Trần Ca nói không sao cả, đơn giản vì Hứa Âm không có bất kỳ phản ứng nào: “Tôi cũng đã nhìn thấy chúng trong trường học ở trong gương do họa sĩ xây dựng nên, chúng không có da thịt, cả người bị máu đen bao bọc, tỏa ra mùi thối gay mũi.”
Những con quái vật này không khác gì những con mà Trần Ca đã thấy trước đây, điều khác biệt duy nhất có lẽ cũng chỉ là chúng không còn lộn ngược nữa.
“Những con quái vật này hình thành như thế nào? Chúng đến từ thành phố màu đỏ máu bên ngoài trường học, hay cái giếng này là nơi chúng sinh ra?”
“Nếu nói những con quái vật này đến từ thành phố đỏ như máu bên ngoài trường học, tại sao mình lại nhìn thấy chúng trong trường học trong gương của họa sĩ? Hơn nữa tất cả chúng đều lộn ngược? Chẳng lẽ những con quái vật này là do họa sĩ nuôi dưỡng sao? Bây giờ trường học xuất hiện nhiều thay đổi, cũng là do cậu ta sao?”
Trần Ca cảm thấy bản thân đang tiến thêm một bước đến với bí mật quan trọng, anh nhẹ nhàng kéo dây thừng: “Hiệu trưởng, chúng ta về trước đi.”
“Hình như tôi đã nhìn thấy chúng ở đâu đó.” Ông Hiệu trưởng nhìn chằm chằm vào lũ quái vật trong giếng: “Chúng đang hấp thụ sương máu, những con quái vật này coi cảm xúc tiêu cực ở trong lòng người là thức ăn, tôi đã từng nghe người ta nói rồi! Nhưng mà... Không đúng, tại sao chúng nó lại xuất hiện trong cái giếng này? Tại sao trong này lại hội tụ nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy chứ?”
“Coi cảm xúc tiêu cực trong lòng người là thức ăn? Xuất hiện trong giếng?" Trần Ca mơ hồ nhận ra điều gì đó, anh nhớ đến lời gợi ý ban đầu của điện thoại màu đen về Trường Trung học Mộ Dương: Trong lòng mỗi người đều có một cái giếng sâu không lường được, bên trong chôn giấu những ký ức không thể nói ra và cũng không dám nhớ lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất