Chương 860: Phạm Úc!
“Giếng cạn ở sân sau chính là lỗ thủng của trường, ông Hiệu trưởng nói đây là vết thương không thể khép lại, nếu so cả trường học với trái tim của người thì giếng sâu này chính là nơi chôn giấu bí mật.”
Trần Ca đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác: “Hiệu trưởng, ông nói rằng Thông Linh Trong Trường Ma được tạo nên từ vô số ký ức của học sinh, Trường Trung học Mộ Dương xuất hiện ở đây cũng vì có một đứa trẻ trong trường chúng ta bị bắt nạt sống trong này, đúng không?”
“Đúng vậy.” Hiệu trưởng không muốn trả lời câu hỏi này cho lắm.
“Ông có thể nói cho tôi biết vài điều về đứa trẻ đó được không?” Trần Ca biết ông Hiệu trưởng không muốn nhớ lại quá khứ đó, nhưng các loại manh mối đều chỉ ra đứa trẻ ở Trường Trung học Mộ Dương là rất quan trọng!
Kẽ hở duy nhất của Thông Linh Trong Trường Ma nằm trong khu dạy học bị thiêu cháy trong Trường Trung học Mộ Dương, một điểm nữa cũng đáng chú ý là tất cả các công trình trong trường ma đều được sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng Trường Trung học Mộ Dương lại bị ép đến rìa của trường, đây cũng là nơi cách thành phố màu đỏ máu gần nhất.
“Tình hình cụ thể thì tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết đứa bé đó tên là Phạm Úc, cha nuôi của nó là giáo viên ở trường chúng tôi, trước đây dạy học trong thành phố, sau này nghe nói đã đắc tội với ai đó, không có trường nào muốn chứa chấp cậu ta, cuối cùng thì đến trường chúng tôi.” Những lời của ông Hiệu trưởng lại một lần nữa đánh bật một số ký ức trong đầu Trần Ca.
“Phạm Úc? Đứa bé đó học ở Trường Trung học Mộ Dương sao?”
“Đúng vậy, đừng nhìn Trường Trung học Mộ Dương có diện tích nhỏ, nhưng nó cung cấp tất cả các khóa học từ Tiểu học đến Trung học cơ sở đấy.” Ông Hiệu trưởng cười khổ: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, ở vùng ngoại ô không có trường tiểu học nào cả, những đứa trẻ tôi nhận nuôi và con của một số nông dân ở xung quanh cũng không được đến trường, cho nên tôi đã đặc biệt bổ sung thêm chương trình học của tiểu học.”
“Những cái này không quan trọng.” Trần Ca nhích người lên một chút: “Phạm Úc học ở Trường Trung học Mộ Dương mấy năm? Tại sao lại nghỉ học?”
“Phạm Úc đến Trường Trung học Mộ Dương để học là vì cha nuôi của nó, cũng chính là giáo viên trong trường của chúng tôi. Lúc đó Phạm Úc vẫn chưa đến tuổi học tiểu học, nhưng theo yêu cầu mạnh mẽ của cha nuôi, chúng tôi đã đưa cậu bé vào học lớp một, trước đây cha cậu bé còn nhờ tôi giúp làm giấy chứng nhận.” Hiệu trưởng nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó, trí nhớ của ông vô cùng tốt, đây cũng là điều khiến ông khác với những lệ quỷ khác, hầu hết lệ quỷ chỉ nhớ rõ chấp niệm của riêng mình.
“Sau khoảng vài tháng, Phạm Úc không thể theo kịp các bạn cùng lứa tuổi, đứa bé đó rất thông minh và tài năng, có điều tài năng của nó được thể hiện trong hội họa.” Hiệu trưởng nhớ rất rõ những điều này: “Đứa trẻ này vẽ cái gì trông cũng rất giống, có thể nói cậu bé là thiên tài về hội họa. Lúc đầu cha nuôi cũng không phản đối cậu bé theo hội họa, cho đến một ngày, lúc ở trên lớp, đứa bé đó có vẽ một bức chân dung, khi ấy cha nuôi cậu bé giận tím mặt. Học sinh trong lớp nói cha nuôi của đứa trẻ đã trực tiếp xé bức vẽ của đứa trẻ và tát thằng bé mấy bạt tai ở ngay trong phòng học. Sự việc lúc đó rất nghiêm trọng, tôi và một cô giáo khác đã phải hợp sức mới ngăn được anh ta lại.”
“Chỉ vẽ tranh trong lớp, không để ý nghe giảng thôi, cha nó cần gì phải tức giận như vậy.” Trần Ca vô cùng nhạy cảm: “Có lẽ bức tranh của đứa trẻ đã chọc giận cha nó, Hiệu trưởng, ông có biết nó vẽ gì không?”
“Bức tranh đã bị xé nát rồi, nhưng tôi nghe bạn cùng bàn của thằng bé nói Phạm Úc đã mượn cọ vẽ màu đỏ của cậu bé khi đang vẽ bức tranh đó, hình như thằng bé nói cọ vẽ màu đỏ của nó đã hết nước rồi.” Hiệu trưởng đang cố gắng nhớ lại, ông cũng không nhớ rõ lúc đó Phạm Úc vẽ cái gì.
“Cọ vẽ màu đỏ?” Đồng tử của Trần Ca híp lại: “Có thể dùng hết bút nước màu đỏ của mình, lại còn phải đi mượn cọ màu đỏ của bạn cùng bàn, điều đó có nghĩa là cậu bé đã sử dụng rất nhiều màu đỏ cho bức tranh đó!”
Vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, Trần Ca chậm rãi nhìn về phía Hiệu trưởng rồi chỉ vào màn sương máu xung quanh: “Ông vừa mới nói Phạm Úc rất có thiên phú về hội họa, vẽ cái gì giống cái đó, nhưng rốt cuộc nó muốn vẽ cảnh gì mà cần phải dùng một lượng lớn màu đỏ như vậy chứ?”
Vốn Hiệu trưởng cũng không có cảm giác gì, nhưng khi Trần Ca nói xong, ông đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
“Hiện trường án mạng!”
“Rất có thể!” Trần Ca nói chậm lại: “Điều này cũng nói rõ lý do tại sao cha nuôi của cậu bé lại tức giận, tôi nghi ngờ kẻ sát nhân chính là cha nuôi của Phạm Úc.”
Sự việc phức tạp hơn Trần Ca tưởng tượng, lúc đầu Trần Ca còn nghĩ cha nuôi của Phạm Úc chỉ giết có một người là mẹ Phạm Úc thôi, nhưng có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy, cha của cậu bé rất có thể chính là một kẻ hoàn toàn biến thái.
Ban ngày anh ta là một giáo viên được học sinh kính trọng nhưng ban đêm lại là một kẻ sát nhân tàn bạo không thể kiểm soát được bản thân.
“Đúng vậy, chỉ có một người như vậy mới có thể vẽ một đống con mắt vào trong nhà vệ sinh ở Trường Trung học Mộ Dương để nhìn trộm, trước đây mình đã thực sự đánh giá thấp giới hạn xấu xa của một người rồi.”
Sau khi suy nghĩ lại, Trần Ca phát hiện Phạm Úc đau khổ hơn nhiều so với anh đoán: “Cặp song sinh của dì Phạm Úc biến mất không rõ lý do, nhưng chúng lại lang thang ở Trường Trung học Mộ Dương sau khi chết, liệu cái chết của chúng có liên quan đến cha nuôi của Phạm Úc không?”
Trần Ca kể khuôn mặt thật của cha nuôi Phạm Úc cho Hiệu trưởng nghe, mắt Hiệu trưởng đỏ hoe: “Tôi còn tưởng rằng Phạm Úc chỉ bị bắt nạt ở trường học thôi, thật không ngờ rằng đằng sau lại có nhiều chuyện như vậy.”
“Biết người, biết mặt mà không biết lòng, anh ta che giấu thật tốt, nếu không sẽ bị phát hiện từ lâu rồi.” Trần Ca có cái nhìn mới mẻ về một số việc: “Hiệu trưởng, trước khi Phạm Úc bị đuổi học, cậu bé có làm chuyện kỳ quái gì không?”
“Tôi không để ý, bởi vì Phạm Úc học ở lớp của cha nuôi cậu bé, hổ dữ còn không ăn thịt con, cho nên tôi cũng không hỏi quá nhiều. Đúng rồi, còn có một điều rất kỳ lạ, trên người Phạm Úc luôn có thương tích, cha nuôi cậu bé nói cho tôi biết là đứa trẻ đó không được mọi người ưa thích, rất thích đánh nhau.” Hiệu trưởng hơi hối hận:" Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, những vết thương đó rất có thể là do cha nuôi cậu bé tạo ra.”
“Chỉ có những chuyện này thôi sao?”
“Phạm Úc bị cô lập trong lớp, không hiểu sao mọi người đều ghét cậu bé, cha nuôi của cậu bé còn nghiêm cấm cậu bé vẽ tranh, chỉ cần nhìn thấy cậu bé vẽ tranh là sẽ đánh đập và mắng mỏ cậu bé. Chỉ trong vài tháng, đứa trẻ đó cứ như biến thành một con người khác.” Hiệu trưởng không đành lòng nói thêm điều gì nữa: “Đó là trách nhiệm của tôi, lúc đó trường học sắp bị ngừng hoạt động, tôi bôn ba khắp nơi, rất ít khi ở lại trường, cho nên cũng không để ý đến quá nhiều chuyện.”
“Cho dù ông chủ động hỏi, có lẽ Phạm Úc cũng sẽ không trả lời, cho dù cậu bé có đấu tranh thế nào, cuối cùng cũng phải về nhà, không phải là cậu bé không muốn nói, mà là không dám nói. Những học sinh khác bị bắt nạt ở trường, ít nhất khi về nhà cũng có cha mẹ an ủi, nhưng đối với cậu bé, sau khi bị bắt nạt ở trường, khi về nhà vẫn còn phải đối mặt với một người cha nuôi kinh khủng.” Trần Ca rất yêu thương Phạm Úc, cũng kiên quyết với ý định sẽ tiếp tục chăm sóc Phạm Úc, nhưng sau đó, một vấn đề khác lại nảy ra trong đầu anh: “Nếu như nói Trường Trung học Mộ Dương xuất hiện trong Thông Linh Trong Trường Ma là vì Phạm Úc, vậy thì chắc chắn Phạm Úc đã đi vào trường ma, nhưng tình hình thực tế là bây giờ Phạm Úc vẫn còn đang ở trong viện phúc lợi Hàm Giang, không hề rời khỏi.”
Trần Ca híp mắt lại, rất nhiều chuyện đã từng trải qua lần lượt hiện lên trong đầu anh.
Anh có mối quan hệ tốt với Phạm Úc, và anh cũng đã từng xem tranh của Phạm Úc.
Phạm Úc bây giờ có thể nói là không có tí năng khiếu hội họa nào, tất cả các bức tranh đều được vẽ bằng những đường nét rất đơn giản, giống như của trẻ em mẫu giáo.
“Kỹ thuật vẽ tranh này hoàn toàn không liên quan đến thiên tài, chẳng lẽ tình huống của Phạm Úc cũng giống hệt như Lý Tuyết Anh? Một mặt tuyệt vọng của cậu bé đã tiến vào trường ma, chỉ để lại một cái vỏ trống trơn đơn thuần và xinh đẹp?”
Não như bị sét đánh, Trần Ca cắn mạnh đầu lưỡi một cái, anh phát hiện ra một "người" khác đã phát hiện ra sự khác thường của Phạm Úc trước anh từ rất lâu!
Sau khi nhiệm vụ tập luyện ở Thôn Hoạt Quan kết thúc, nữ quỷ nhảy giếng tồn tại hàng trăm năm đã tặng cho Phạm Úc một chiếc vòng tay vào lúc chia tay!
Áo đỏ mạnh nhất đó đối với người nào cũng lạnh lùng, riêng với Phạm Úc thì thái độ vô cùng tốt, giống như là cố ý muốn tiếp xúc với Phạm Úc, đồng thời để lại một ấn tượng tốt với đối phương.
“Khi cô ta bám vào cô bé bị gửi đến cô nhi viện thì trong sân có rất nhiều trẻ em, nhưng cô ta lại cứ hướng về Phạm Úc! Lại còn ở chung một chỗ với Phạm Úc, đúng là gừng càng già càng cay, đáng ra mình nên nhận ra điều đó sớm hơn!”
Trần Ca leo ra khỏi giếng cạn, nhìn giếng sâu không thấy đáy, nghĩ đến Phạm Úc, rồi nghĩ đến hai khu dạy học do họa sĩ xây dựng, một bên tuyệt vọng và u ám, còn một bên khác thì đẹp đẽ và yên bình...