Hệ thống nhà ma

Chương 862: Dùng cách của tôi để cứu giúp

Chương 862: Dùng cách của tôi để cứu giúp

“Tôi chỉ cần là chính mình?” Ông Hiệu trưởng vẫn luôn cảm thấy kế hoạch này của Trần Ca không đáng tin lắm, thay vì nói nó là một kế hoạch thì nên nói là tới cửa khiêu khích thì đúng hơn.
Cả đời ông luôn giữ khuôn phép, cũng làm vô số việc tốt, cho nên không thể tránh khỏi việc không quen cho lắm.
“Đúng vậy, ông cứ làm những chuyện mà ông muốn làm, nói lời muốn nói, không cần lo lắng gì cả.” Trần Ca mở ba lô ra, bắt đầu tìm kiếm công cụ: “Chúng ta không được bỏ qua bất kỳ đứa trẻ nào cả, tôi sẽ cố làm một kẻ xấu xa, chúng ta sẽ cố gắng cho chúng biết sai lầm về mặt "cơ thể", và sau đó cứu vớt chúng về mặt tinh thần.”
Trần Ca đã chuẩn bị sẵn sàng, anh đã muốn làm điều này từ lâu rồi.
“Anh Hồng, cậu có thể giúp tôi một việc được không?” Trần Ca ngồi xổm trước mặt Anh Hồng: “Cậu đã sống trong ngôi trường ma này lâu như vậy, cậu có biết trong ngôi trường này có người nào hoặc nơi nào vô cùng đáng sợ không?”
“Tại sao lại hỏi tôi?” Anh Hồng cau đôi lông mày đáng yêu lại.
“Bởi vì cậu chính là một đứa trẻ đáng sợ, ít nhất theo quan điểm của những học sinh trong lớp cậu là như vậy, bọn họ có vẻ rất sợ cậu.”
“Tôi...” Anh Hồng trợn mắt nhìn Trần Ca, cô cảm thấy mình không thể làm gì được Trần Ca: “Quả thật có rất nhiều tên điên và ma quỷ trong ngôi trường này, mấy người đã muốn chết, vậy tôi sẽ đưa cậu đến đó.”
“Thời gian của chúng ta có hạn, cứ bắt đầu từ những đứa trẻ hư trước đi, các giáo viên trong trường ma mặc kệ chúng, thế thì hãy để chúng ta quản đi.”
Trần Ca nói rất có khí thế, nhưng Anh Hồng chẳng thèm ngó tới: “Cho dù cậu trừng phạt những đứa trẻ đó thì cũng sẽ có những tên khốn mới xuất hiện, trừ khi cậu cứ ở lại trường này và lặp lại hình phạt cho các học sinh, nhưng cậu có bao giờ nghĩ nếu cậu thực sự làm điều này, thì cậu có khác gì những kẻ khốn nạn chuyên dùng bạo lực để ức hiếp kẻ yếu không?”
Dường như Anh Hồng biết được một số bí mật được che giấu trong ngôi trường ma quá này: “Ngoại trừ một vài kẻ bị phong ấn ký ức, hầu hết những kẻ bắt nạt trong ngôi trường này đều đã từng là nạn nhân. Ở thế giới hỗn loạn đằng sau cánh cửa này, ý chí của trường ma đã thay đổi bọn họ, họ không bắt nạt mà là đang trút giận. Cũng chính vì vậy, các giáo viên trong trường ma mới mở một con mắt nhắm một con mắt, đây là chuyện được sự cho phép của ý chí trường học, bọn họ cũng dám quản lý à?”
“Được ý chí của trường ma cho phép? Ý chí của trường ma không phải là tập hợp của các ý chí sao? Nó có thể nói được à?" Trần Ca đã phần nào hiểu được tại sao những giáo viên đó lại ngoảnh mặt làm ngơ việc bạo lực học đường, vì họ không muốn gặp rắc rối.
“Tuy rằng ý chí của trường ma không nói rõ, nhưng đây là chuyện được mọi người công nhận.”
“E rằng không phải vậy nhỉ? Trường ma đã tồn tại mấy năm mà vẫn không có người đẩy cửa mới nào được chọn, cũng có thể là do mấy người chưa đoán được suy nghĩ thực sự của ý chí trường ma.” Bản thân Trần Ca cũng đã từng trải qua rất nhiều chuyện cực kỳ u ám, nhưng anh chưa bao giờ sa đà vào, dù có trốn ở nơi sâu thẳm nhất của bóng đêm, đáy lòng của anh lúc nào cũng mong chờ bình minh ló dạng: “Không phải ý chí của trường học đã làm thay đổi những đứa trẻ đó, mà là do chính chúng, sự phẫn uất và hận thù bị dẫn dắt bởi những cảm xúc tiêu cực, bọn họ đã biến thành bộ dạng mà bản thân đã từng ghét cay ghét đắng.”
Trần Ca khẽ thở dài: “Lúc trước tôi còn hơi do dự, nhưng nghe cậu nói như vậy, tôi lại càng muốn giúp bọn họ nhiều hơn. Làm tổn thương những người nhỏ yếu hơn mình sẽ vĩnh viễn không thể nhận được sự cứu rỗi, chỉ càng ngày càng lún sâu hơn thôi.”
“Tôi đồng ý với điều này.” Ông Hiệu trưởng đột nhiên lên tiếng, ánh mắt ông nhìn Trần Ca cũng có phần tán thưởng.
“Thời gian có hạn, chúng ta mau chóng lên đường thôi.”
Nhiệm vụ mà Thường Văn Vũ giao cho Trần Ca là tìm tất cả những lệ quỷ có thể trở thành "người đẩy cửa", Trần Ca chuẩn bị hoàn thành vượt mức nhiệm vụ này, anh muốn lôi kéo tất cả những "người" dị thường về phía mình.
Thường Văn Vũ và họa sĩ tranh giành quyền kiểm soát ngôi trường ma, trong khi Trần Ca thì dành toàn bộ sự chú ý của mình vào các học sinh.
“Ý chí của trường ma bao gồm ý chí của vô số đứa trẻ tuyệt vọng tạo thành, có nghĩa là mỗi đứa trẻ trong ngôi trường này đều có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, đây là điều mà họa sĩ đã làm khá tốt, nhưng cách tiếp cận bắt đầu từ số không của cậu ta tương đương với việc bỏ rơi hầu hết những học sinh có oán niệm sâu nặng.”
Sau khi đi về phía trung tâm trường học thêm vài phút, Anh Hồng dừng lại bên ngoài một phòng tự học nào đó, chỉ tay về phía cánh cửa bên cạnh: “Nơi này bình thường không một giáo viên nào muốn đi vào, có đi vào hay không thì tự cậu nghĩ kỹ đi.”
Bức tường bên ngoài phòng tự học trông rất bình thường, chỉ là trên cửa sổ thủy tinh ở cửa ra vào có dán một tờ giấy trắng, trên đó viết vài chữ nguệch ngoạc: Xin đừng làm phiền.
“Không có cảm giác gì.” Trần Ca vừa nói xong, trong phòng tự học đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, giống như có người nào đó bị đẩy ngã, đụng phải bàn rồi ngã lăn.
“Đánh nhau sao?” Cửa sổ trên cửa bị tờ giấy trắng che gần hết, Trần Ca nhìn dọc theo khe hở một hồi lâu mới quay đầu lại nói với Hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, ông vào sau nhé.”
“Tôi phải đợi bao lâu?” Hiệu trưởng không biết Trần Ca định làm gì, trong lòng hơi lo lắng.
“Ông tự xem rồi xử lý đi, đừng để cho bọn họ bị đánh đến hồn phi phách tán là được.”
Hiệu trưởng còn chưa kịp hiểu những gì mà Trần Ca nói, anh đã gọi Hứa Âm và nữ quỷ không đầu ra.
“Anh Hồng, giúp tôi một việc.” Trần Ca không đợi Anh Hồng từ chối đã đạp tung cánh cửa phòng tự học.
“Bùm!”
Tấm kính trên cửa vỡ vụn, tờ giấy trắng kia rơi xuống đất cùng với mảnh vụn thủy tinh.
“Có ai không?” Trần Ca giẫm lên tờ giấy trắng và bước vào phòng tự học, tổng cộng có bảy học sinh nam trong phòng, ba người đang đánh bài, còn ba người khác thì vây một học sinh mặc bộ đồ Taekwondo vào góc tường, và đang đánh người đó.
Anh đạp cửa đi vào, tất cả mọi người đều dừng việc họ đang làm và nhìn về phía anh.
“Anh Hồng, là bọn họ bắt nạt em sao?” Trần Ca nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Anh Hồng, kéo Anh Hồng đang chuẩn bị xem náo nhiệt ngoài cửa đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trông hơi hả hê của cô nhóc lập tức cứng đơ lại.
“Đừng sợ, có anh trai ở đây, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em.” Trần Ca nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Anh Hồng, bởi vì tức giận cùng phẫn nộ, không chỉ mỗi mặt mà cả hai mắt của Anh Hồng đều đỏ bừng.
“Mẹ nó, mày bị bệnh à?” Các học sinh đang đánh bài đứng dậy, trong đó có một người cao gần 1m9, trông rất cường tráng.
Từ trước tới giờ đều là họ đi bắt nạt người khác, nhưng không ngờ có ngày lại bị người khác tìm tới tận cửa.
Sau khi người có vóc dáng cao nhất tức giận, trên áo khoác xuất hiện một vết máu lớn có mùi hôi thối.
“Nửa áo đỏ? Thảo nào giáo viên cũng không muốn đi qua đây.” Trần Ca như không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Anh Hồng, anh vô cùng tự nhiên đưa cô ra sau lưng, trìu mến nói: “Anh Hồng, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt em nữa đâu.”
Sau khi anh nói xong, nữ quỷ không đầu và Hứa Âm tiến vào phòng tự học, cảnh tượng tiếp theo trở nên vô cùng đẫm máu.
Trần Ca tiện tay đóng cửa phòng tự học lại, nâng cậu học sinh mới bị đánh dậy: “Cậu không sao chứ?”
Hai tay cậu bé đeo găng tay đặc biệt để tập luyện, nhưng trên mặt đầy vết thương, những người đó không tấn công cánh tay mà đánh trực tiếp vào cơ thể cậu ta.
Đứa nhỏ này bị bắt nạt đến sợ hãi, một hồi lâu cũng không dám nói, cuối cùng mới nhìn Anh Hồng đầy hâm mộ, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”
Anh Hồng bị học sinh đó nhìn thì sợ đến cả người nổi da gà, cô muốn hất tay Trần Ca ra, nhưng trong đầu lại hiện lên những lời mà Trần Ca nói vừa nãy, mặc dù tình hình thực tế không phải như vậy, nhưng cảm giác đó rất vi diệu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất