Hệ thống nhà ma

Chương 863: Hàn Tùng

Chương 863: Hàn Tùng

Cảm giác của Anh Hồng đối với Trần Ca bây giờ nên nói như thế nào đây, có hơi muốn đánh anh, nhưng lại không ghét lắm.
Trong khi Anh Hồng đang bối rối, Trần Ca đã nắm tay cô và bắt đầu nói chuyện với đứa trẻ bị đánh hội đồng.
Có lẽ Anh Hồng đáng yêu đã làm giảm lòng cảnh giác của cậu học sinh đó, hoặc cũng có thể cậu ta phát hiện Trần Ca còn đáng sợ hơn những tên khốn trong phòng tự học, không cần biết lý do gì, thái độ của cậu ta đối với Trần Ca rất tốt.
“Tại sao bọn họ lại bắt nạt cậu?” Trần Ca đỡ cậu học sinh mặc đồ Taekwondo dậy: “Không cần phải sợ gì hết.”
“Chúng tôi muốn thành lập một câu lạc bộ Taekwondo, nhưng nhà trường không cho phép, nên chúng tôi đã tự thành lập một câu lạc bộ.”
“Thành lập câu lạc bộ để mấy người kia xúm vào đánh một mình cậu?” Trần Ca cảm thấy đứa nhỏ này không nói thật.
“Tôi đang hỗ trợ huấn luyện, những người mới đều đến đây như thế này, trước tôi cũng có mấy học sinh nữa đến, nhưng bọn họ không chịu đựng được, sau đó thì họ chọn tôi...” Cậu học sinh lên tiếng, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, cơ thể cậu ta có phần mờ ảo, đây là dấu hiệu hồn phi phách tán.
“Đừng làm cậu ta khó xử.” Anh Hồng bước ra từ phía sau Trần Ca: “Tên to con kia là một áo đỏ.”
Cô nắm lấy góc áo của Trần Ca, ra hiệu cho Trần Ca ra cửa để đề phòng anh không cẩn thận mà bị đánh chết.
“Áo đỏ?” Ban đầu Trần Ca nghĩ cậu học sinh đó chỉ là nửa áo đỏ, anh đã quá tin vào Âm Đồng rồi.
“Đúng vậy, hơn nữa còn là một áo đỏ rất đáng sợ.” Miệng Anh Hồng nhếch lên, để lộ chiếc răng hổ nhỏ dễ thương: “Cậu ta là Hàn Tùng, bị mắc bệnh khổng lồ, ngay từ khi học tiểu học cậu ta đã bị những người xung quanh nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Lúc đầu mọi người rất sợ cậu ta, sau đó mới biết đầu óc cậu ta không tốt lắm, sau khi biết cậu ta rất thật thà thì nhiều người buồn chán bắt đầu trêu chọc cậu ta, những người đó tự xưng là bạn bè của cậu ta, trên thực tế chỉ biết sai bảo cậu ta làm đủ mọi chuyện, coi cậu ta như là người hầu, thậm chí... còn đối đãi như gia súc. Điều đáng buồn hơn chính là những chuyện này đều xảy ra ở trường học, gia đình cậu ta không hề hay biết, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ vì cậu ta có bạn bè, cha mẹ cậu ta còn mời cả những đứa trẻ từng bắt nạt con mình về nhà làm khách.”
“Thế sau đó làm sao mà cậu ta vào được cửa? Nếu là bắt nạt trên thân thể, với thể lực của cậu ta hẳn là có thể dễ dàng đánh bại những kẻ bắt nạt mình chứ.” Lão Bạch lo lắng cho Trần Ca nên cũng đi theo vào, sau khi nhìn thấy tên to con chỉ là nửa áo đỏ, còn định khoa tay múa chân vài cái với đối phương.
“Đây là kiểu bạo lực lạnh khó xử lý nhất trong bạo lực học đường, không có ai bắt nạt cậu ta về thể xác, chỉ là xa lánh cậu ta, tấn công cậu ta bằng lời nói, lạnh nhạt với cậu ta và khiến cậu ta cảm thấy mình như một con quái vật về mọi mặt.” Trần Ca biết rất rõ điều này: “Có một số người bản thân cũng là một thứ bỏ đi không hơn không kém, nhưng lại thích hạ thấp người khác để thỏa mãn bản thân mình, cõi lòng bọn họ đầy ác ý, những đứa trẻ đó càng không muốn để người khác cảm thấy mình giống một con quái vật, thì những người khác lại càng muốn nói chúng là những con quái vật.”
“Đúng vậy, Hàn Tùng đã gặp phải một đám người như vậy. Có một lần họ ép Hàn Tùng, hai bên đánh nhau, kết quả cuối cùng là Hàn Tùng bị phạt. Người bị thương là Hàn Tùng, người bị xúc phạm cũng là Hàn Tùng, nhưng cha mẹ của những người kia lại điên cuồng chỉ trích cậu ta và muốn Hàn Tùng nghỉ học, họ cảm thấy ở với một người ngu ngốc và bạo lực như vậy, con của họ sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.” Khóe miệng Anh Hồng nở nụ cười nhạt, cả mắt là một màu đỏ tươi, giống như chuẩn bị giết tất cả những sinh mệnh mà mình nhìn thấy.
“Sau đó thì sao?”
“Trường học chẳng xử phạt ai, nhưng sự bạo lực lạnh nhắm vào Hàn Tùng ngày càng trầm trọng, những gì họ làm với Hàn Tùng cũng ngày càng quá đáng. Trong trường họ từng có một câu lạc bộ Taekwondo, các câu lạc bộ khác đều không muốn Hàn Tùng gia nhập, chỉ có câu lạc bộ này là chủ động mời cậu ta, nhưng câu lạc bộ này cũng lo cậu ta phát điên, cho nên chỉ để cậu ta làm hỗ trợ huấn luyện, cũng chính là làm một cái bao cát hình người.”
“Hàn Tùng rất trân trọng cơ hội này, nhưng đáng tiếc, có một số người chỉ vì muốn nhìn thấy cậu ta không ra gì nên mới lựa chọn tham gia vào câu lạc bộ Taekwondo, tình huống sau đó thì cậu cũng biết rồi đấy.” Anh Hồng chỉ vào cậu học sinh bị vây đánh bên cạnh Trần Ca: “Đó chính là những chuyện mà cậu ta từng trải qua trước đây, ngoài cửa cậu ta là một người bị bắt nạt, còn ở đây cậu ta lại trở thành kẻ đi bắt nạt.”
“Tại sao cậu lại biết nhiều về Hàn Tùng như vậy?” Trần Ca hơi tò mò.
“Chúng tôi học cùng trường.” Anh Hồng không nói tiếp nữa, dường như cô vừa nghĩ đến chuyện gì không vui.
“Ừm, tôi biết phải làm thế nào rồi.” Trần Ca nhìn đám học sinh bị đè bẹp trong phòng tự học, lôi đôi giày cao gót màu đỏ ra: “Có lẽ Hàn Tùng đã nghĩ chỉ cần mình đi bắt nạt người khác, khiến người khác sợ hãi, vậy thì sẽ không ai dám bắt nạt mình nữa.”
“Cậu muốn làm gì?" Anh Hồng luôn cảm thấy mình không thể nhìn thấu Trần Ca.
“Tôi muốn nói cho cậu ta rằng suy nghĩ này của cậu ta là sai.” Trần Ca còn chưa kịp nói xong, trong phòng tự học đã vang lên một tiếng gầm rú, Hàn Tùng, người đã bị đánh ngã xuống đất trước đó, chống tay xuống sàn đứng lên.
Áo khoác của cậu ta hoàn toàn bị nhuộm đỏ bởi máu, cơ thể không ngừng to ra, tỏa ra mùi thôi gay mũi, từ làn da bị lộ ra bên ngoài của cậu ta, có thể nhìn thấy những vết sẹo giống như giun đất.
“Những vết thương đó hình thành như thế nào?”
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết những chuyện xảy ra với cậu ta trong trường thôi, có lẽ cậu ta cũng đã gặp phải một số chuyện gì đó bên ngoài trường học.” Đây cũng là lần đầu tiên Anh Hồng nhìn thấy Hàn Tùng bị ép tới mức này.
“Cậu ta đi vào cửa, chắc là có liên quan tới chuyện gia đình của cậu ta.” Trần Ca nhìn Hàn Tùng đã nổi điên, trong lòng hơi kinh ngạc, đối mặt với sự bao vây của hai áo đỏ là nữ quỷ không đầu và Hứa Âm, thế mà cậu ta cũng không bị thương quá nhiều: “Tên nhóc này có rất ít thủ đoạn công kích, nhưng lại chịu đòn rất giỏi.”
Trần Ca không thể trì hoãn quá nhiều thời gian ở đây, bèn nói với đôi giày cao gót màu đỏ trong tay mấy câu, nhưng đôi giày cao gót không hề phản ứng gì. Anh không nhịn được, trực tiếp ném giày cao gót vào người Hàn Tùng: “Chị ơi, giúp đỡ chút đi, tôi không thể rời khỏi trường ma, cô cũng không thể đi ra ngoài đâu. Tôi ở đây xin hứa với cô, chỉ cần tôi có thể sống sót rời khỏi trường ma, tôi sẽ lập tức trả lại tự do cho cô, chúng ta không ai nợ ai.”
Anh Hồng nhìn Trần Ca như nhìn một kẻ ngốc, nhưng chuyện tiếp theo lại khiến cho cô hoàn toàn không ngờ đến. Trong phòng vang lên tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất, trên bàn ghế xuất hiện từng dấu giày màu đỏ, cuối cùng dấu giày đó bắt đầu xuất hiện trên người Hàn Tùng.
Chẳng bao lâu sau, dấu giày đỏ như máu đã biến thành những sợi tơ mảnh màu đen và chui vào cơ thể của Hàn Tùng, đây là lời nguyền mà đôi giày cao gót màu đỏ am hiểu nhất.
Sau khi hóa giải lời nguyền của Minh Thai, dường như đôi giày cao gót màu đỏ càng trở nên đáng sợ hơn.
Ba áo đỏ phối hợp với nhau để trấn áp Hàn Tùng, nhưng mãi đến khi Hàn Tùng sắp hồn phi phách tán thì cậu ta vẫn không chịu thua.
Chiếc áo khoác máu trở nên mờ ảo, động tác của cậu ta cũng ngày càng trở nên chậm chạp, màu đỏ trong mắt Hàn Tùng biến mất hơn nửa, dường như cậu ta đang nhìn thấy bản thân từng bị bắt nạt trước đây.
Mọi thứ vẫn không thay đổi...
Vết thương trên người dần dần tăng lên, thấy Hàn Tùng sắp bị ba áo đỏ ăn tươi nuốt sống, cửa phòng tự học lại bị đẩy ra, một ông lão mập lùn xông vào.
“Dừng tay lại!”
Hiệu trưởng đứng ở ngoài cửa cảm thấy lo lắng khi nghe thấy tiếng động, sau khi bước vào thì lại càng kinh ngạc hơn, vừa nhìn đã thấy một màu máu đỏ tươi.
Trần Ca ra hiệu cho Hứa Âm và những người khác dừng lại, nhìn ông Hiệu trưởng đầy oan ức: “Là bọn họ bắt nạt người ta trước, khi tôi vừa mới bước vào, tôi đã thấy họ đánh học sinh này, tôi không sai.”
“Thật sao? Nhưng tôi chỉ thấy cậu ra tay đánh người trước!" Hiệu trưởng nhìn học sinh nằm la liệt trên mặt đất, dường như những học sinh mặc đồ Taekwondo này không muốn gây chuyện, do dự không dám nói gì.
Hàn Tùng ngã quỵ xuống đất, mọi thứ trước mắt khiến cậu ta cảm thấy quen thuộc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất