Chương 869: Tôi hy vọng cậu được hạnh phúc
Khi tiếp tục đi vào bên trong, trong không khí có thêm một mùi thối thoang thoảng, giống như rác thải chất đống lâu ngày, không có ai xử lý.
Càng đi vào trong, mùi hôi đó càng nặng.
Hứa Âm và Anh Hồng đi phía trước, Trần Ca và Mùi Hôi Thối đi song song giữa đội ngũ.
Cậu bé Mùi Hôi Thối mũm mĩm cố gắng hết sức để kìm nén mùi hôi trên người, dường như cậu ta đang lo lắng sẽ bị Trần Ca đi bên cạnh ghét bỏ.
Đứa trẻ này trong mắt Trần Ca vẫn là như vậy, cậu ta có một cơ thể lúc nào cũng bốc mùi hôi thối, nhưng trái tim lại sạch sẽ khiến người ta không tưởng tượng ra nổi.
“Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, chúng ta sẽ không tiến lên nữa.” Trần Ca thì thầm, anh liên tục giao tiếp với Mùi Hôi Thối, anh hiếm khi ép buộc nhân viên của mình làm những điều họ không thích.
Cái đầu béo ú lắc trái phải, da thịt trên má khẽ rung lên, Mùi Hôi Thối không từ chối, càng vào sâu trong hành lang, vẻ mặt cậu ta càng lo lắng.
“Đừng ép buộc bản thân, thay vì tìm ra sự thật, tôi hy vọng cậu có thể làm một đứa trẻ hạnh phúc, cậu chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc lúc còn sống, sau khi chết còn bị chấp niệm dằn vặt, như vậy quá đau đớn.”
Đi thêm vài phút, mọi người đi đến cuối hành lang, rất nhiều học sinh trường ma đều che miệng bịt mũi, nơi này thật sự thối quá.
Cái mùi thối này rất khó tả, không còn là mùi thối rữa của rác rưởi nữa, dường như nó đã không còn bay lơ lửng trong không khí mà trực tiếp xâm nhập vào cơ thể con người, khiến người ta cảm thấy ghê tởm, muốn cưỡng lại.
Tất cả mọi "người" đều không chịu nổi, chỉ có Mùi Hôi Thối chẳng những không có cảm giác khó chịu, mà cơ thể vốn hư ảo lúc này lại đang ngưng tụ lại, cứ như mùi hôi ở đây thuộc về cơ thể cậu ta.
Cậu ta đã từng từ bỏ những mùi hôi thối đó, và bây giờ những mùi thối đó không ngừng hội tụ về phía cậu ta.
Khí vị xung quanh Mùi Hôi Thối là nặng nhất, rất nhiều học sinh đều tránh xa cậu ta, giống như hồi cậu ta còn đi học cách đây rất lâu vậy. Không ai muốn làm bạn với cậu ta, mọi người đều xa lánh cậu ta, cậu ta chỉ là đối tượng mà mọi người dùng để pha trò, làm sinh động thêm cho câu chuyện cười của người khác.
“Cậu không sao chứ?” Tay Trần Ca đặt nhẹ lên vai Mùi Hôi Thối. Khi cơ thể ngưng tụ lại một chút, cánh tay của Trần Ca đã không thể xuyên qua cơ thể Mùi Hôi Thối được nữa, đây cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Mùi Hôi Thối. Lạnh đến tận xương, khác hoàn toàn với vẻ ngoài của cậu ta.
Cho dù người khác có trốn xa đến đâu thì Trần Ca vẫn luôn lựa chọn đứng bên cạnh Mùi Hôi Thối, không có lý do gì khác, chỉ vì đây chính là nhân viên của anh.
Thật ra, dưới trướng Trần Ca có rất nhiều nhân viên ma quỷ, nhưng anh cũng không hề mặc kệ cảm xúc của họ chỉ vì số lượng lệ quỷ anh có ngày càng tăng.
Mỗi một nhân viên ma quỷ này đều rất quan trọng đối với Trần Ca, bởi vì trong thâm tâm anh biết rất rõ rằng, bất kể vì lý do gì, những lệ quỷ đó giờ đây đều coi nhà ma của anh là nhà của họ, đó là ngôi nhà duy nhất của họ bây giờ.
“Đừng sợ, cho dù gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ đối mặt cùng cậu, bây giờ cậu đã có rất nhiều bạn bè, mọi người sẽ mãi mãi sát cánh bên cậu, cậu sẽ không phải tự mình gánh chịu bất cứ điều gì nữa, có chuyện gì thì chúng ta sẽ cùng nhau gắng gượng.” Trần Ca muốn sờ đầu Mùi Hôi Thối, nhưng anh phát hiện ra rằng Mùi Hôi Thối rất cao, anh thực sự không thể với tới được.
Ngay khi anh vừa định rút tay về, Mùi Hôi Thối mập mạp cao lớn cố sức khom người xuống, đôi mắt nhỏ nấp trong lớp thịt dày khẽ chớp một cái.
“Cậu nhóc này.” Trần Ca chỉ muốn an ủi Mùi Hôi Thối, anh vỗ vỗ vai cậu ta, đứng ở bên cạnh một bước cũng không rời.
“Nơi này bị xem là cấm địa quả nhiên không phải là không có nguyên nhân, nếu đồ vật bên trong bị thả ra ngoài, có lẽ chúng ta sẽ gặp nạn.” Một học sinh gia nhập sau nhỏ giọng nói, rất nhiều người đều đang bàn tán, Hiệu trưởng cũng đi qua và hy vọng Trần Ca cẩn thận.
Mọi người đều nghĩ rằng nòng cốt của đội là Trần Ca, chuyện này chỉ cần lắng nghe ý kiến của Trần Ca là được rồi.
Nhưng điều mà tất cả bọn họ đều không ngờ tới chính là cuối cùng Trần Ca lại dừng lại trước cửa ký túc xá cùng Mùi Hôi Thối, anh giao quyền lựa chọn cho cậu ta: “Mở cửa, hay là rời đi, tùy cậu lựa chọn.”
Rất nhiều học sinh trường ma đang suy đoán về mối quan hệ giữa Mùi Hôi Thối và Trần Ca, chỉ có Bạch Thu Lâm cùng Hứa Âm là khác, trong lòng họ có một chút cảm động.
Mùi Hôi Thối đứng ở chỗ sâu nhất của hành lang, tướng mạo xấu xí, cơ thể mập mạp đứng im tại chỗ, như thể đã hóa đá.
Cậu ta nâng bàn tay lên và nắm lấy tay nắm cửa, nhưng lại không đủ can đảm để xoay nó.
Quay đầu nhìn lại, trong hành lang tối om, bản thân thì đứng trong góc, cảnh tượng này đã xuất hiện từ rất nhiều năm trước, cậu ta đã từng muốn đi ra khỏi căn phòng này rất nhiều lần, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn thấy nhìn thấy hành lang âm u bên ngoài, nhớ tới từng khuôn mặt kia là cậu ta lại do dự.
Căn phòng nhỏ này từng là nơi duy nhất thuộc về cậu ta, cũng là nơi mà cậu ta nghĩ là an toàn nhất, mãi cho đến khi người cha đáng kính nhất của cậu ta qua đời trong căn phòng ký túc xá nhỏ bé này.
Mùi thối trong không khí trở nên nồng nặc hơn rất nhiều, Mùi Hôi Thối do dự hồi lâu, năm ngón tay dùng sức, đẩy cửa ký túc xá ra.
Mùi thối gay mũi bay ra khỏi phòng nhiều đến mức khiến nhiều người vô thức tránh xa, lúc này những người đứng sau cánh cửa chỉ còn mỗi Mùi Hôi Thối, Trần Ca và Hứa Âm.
Trong căn phòng ký túc xá cuối cùng này ngập tràn các loại rác, trong đó có nhiều thứ dã mục nát, một số đã không thể nhận ra hình dạng nữa rồi.
Vừa mở cửa ra, rác đã đổ thẳng ra hành lang, trong phòng không còn chỗ nào để đặt chân.
“Rào rào...”
Mùi Hôi Thối đi vào trong phòng, cậu ta giẫm lên đống rác trong phòng, nhìn chằm chằm vào một cái tủ treo quần áo ở góc phòng.
Trần Ca biết trong cái tủ kia có gì, anh ngăn những người phía sau lại, không làm phiền đến Mùi Hôi Thối.
Tất cả những thứ trong căn phòng này đều rất thân quen với Mùi Hôi Thối, cậu ta dừng chân ở bên giường của mình, khua tay quét rác trên giường xuống rồi nhìn khăn trải giường được giấu dưới đống rác.
Trên giường đơn cũ nát đầy những vết bẩn màu đỏ thẫm.
Cơ thể run lên, thứ mà cậu ta vẫn luôn tránh né lại xuất hiện trước mắt.
Màu đỏ trên ga trải giường phản chiếu vào mắt cậu ta, khiến con ngươi của cậu ta cũng hiện lên màu đỏ.
Trong cổ họng phát ra âm thanh quái lạ, dường như là do đã lâu lắm rồi Mùi Hôi Thối không nói chuyện với ai, nên đã quên mất cách nói một câu hoàn chỉnh. Cảm xúc của cậu ta càng ngày càng kích động, cuối cùng dùng hai tay nắm lấy ga trải giường, xé nát nó giống như bị điên.
Những mảnh ga trải giường dính màu đỏ thẫm rơi xuống như tuyết đen, Mùi Hôi Thối đứng cạnh giường mình, từng mảnh ký ức hiện lên trước mắt cậu ta.
Âm thanh trong cổ họng cậu ta càng lúc càng lớn, như thể là đang chất vấn, cũng như thể đang kêu khóc trong bất lực.
Nhìn thấy Mùi Hôi Thối đầy bất lực trong phòng, Trần Ca khẽ khép cửa lại, có lẽ Mùi Hôi Thối cũng không muốn quá nhiều người nhìn thấy cậu ta như thế này.
Trong phòng ký túc xá chật chội và dơ bẩn chỉ còn lại Mùi Hôi Thối và Trần Ca.
Trần Ca lặng lẽ đứng bên cạnh cửa, để mặc cho Mùi Hôi Thối trút hết nỗi lòng, anh cảm thấy lúc này mình nên ở bên đứa trẻ đó.
Mùi hôi trong phòng có thể khiến người sống phát điên, phải mất một lúc lâu sau Mùi Hôi Thối mất kiểm soát mới tỉnh táo lại, nhưng đôi mắt nhỏ xíu của cậu ta đã thay đổi, trong hai con ngươi đầy những tơ máu màu đỏ đen.
Đôi tay mập mạp nắm lấy tủ quần áo, Mùi Hôi Thối từ từ mở cửa tủ ra.
Nhưng điều khiến Trần Ca cảm thấy kinh ngạc chính là mùi hôi trong phòng không hề nồng nặc hơn, và cũng không hề có cái xác người lớn nào được bọc bằng bọc ni lông rơi ra khỏi tủ.