Chương 868: Tiếp theo là ai đây?
Khi tấm ván được gỡ ra từng chút một, vẻ mặt của Mùi Hôi Thối đứng bên cạnh Trần Ca từ từ thay đổi. Cái đầu mũm mĩm của cậu ta từ từ quay lại, đôi mắt bị thịt mỡ ép chỉ còn lại một kẽ hở nhỏ, nhìn chằm chằm vào bên kia hành lang.
Hành lang bị tấm ván gỗ che kín khác hẳn với hành lang bình thường của trường ma, bên trong không có dấu vết của sương máu, vách tường, nền xi măng và những dấu giày in đầy trên tường, mọi thứ đều giống như trong thực tế.
“Tất cả học sinh sống trong trường ma đều biết đây là cấm địa, họ gần như chưa đi qua, vì vậy hành lang này vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu là chuyện bình thường.” Anh Hồng thấy ánh mắt của Trần Ca không đúng, bèn thấp giọng giải thích.
“Thế giới sau cánh cửa có màu đỏ như máu, làm sao có thể có một cảnh tượng giống như trong thực tế như vậy được? Đây nhất định là do ý chí trường học cố ý giữ lại.” Trần Ca gỡ tấm ván gỗ cuối cùng ra, sương máu lan tràn, anh và những người khác đang chuẩn bị tiến vào, chỉ có Mùi Hôi Thối vẫn đứng im tại chỗ.
“Có phải cậu nhớ ra điều gì rồi không?” Trần Ca muốn vươn tay vỗ vai Mùi Hôi Thối, nhưng tay anh lại xuyên qua cơ thể cậu ta, nói đúng ra thì cái cậu béo thật thà này chỉ là một tưởng niệm tỏa ra mùi hôi thối thôi, cậu ta khác với những lệ quỷ khác.
Mùi Hôi Thối không trả lời, thân hình mũm mĩm chậm rãi đi vào hành lang. Cậu ta bước đi rất chậm, có vẻ hơi sợ hãi.
“Tại sao lại có cảm giác sợ hãi như vậy? Là do không muốn nhìn thấy bản thân thật sự? Hay là không muốn đối mặt với ký ức trong lòng?" Trần Ca không biết làm sao để an ủi Mùi Hôi Thối, anh không thúc giục đối phương, nếu như Mùi Hôi Thối biểu hiện sự chống cự rõ ràng, anh sẽ lập tức dẫn người rời khỏi đây.
Trong hành lang không có đèn, tất cả cửa sổ đều được đóng đinh bằng ván gỗ, nơi này hoàn toàn cách biệt với phần còn lại của ngôi trường, có vẻ ý chí của trường ma không muốn người khác đi vào đây, cứ như thể đây là lãnh địa riêng của nó.
“Trước đây tôi chỉ nghe giáo viên nói tới, không ngờ bên trong lại có vẻ ngoài bình thường như vậy.” Anh Hồng rất tò mò, cô đi tít phía trước, nhưng không đi được mấy bước đã dừng lại: “Căn phòng này là phòng ký túc xá mà tôi từng nhắc tới. Tất cả các học sinh từng sống trong căn phòng này đều nói mỗi khi họ thức dậy vào nửa đêm thì đều thấy một người đứng cạnh giường, hai chân chống xuống đất, trên cổ buộc một sợi dây dài, mặt tái xanh và nhìn chằm chằm vào một cái giường nào đó. Nếu cậu đối mặt với kẻ đó, cậu sẽ biến mất mà không thể giải thích được.”
“Cửa bị khóa à?” Trần Ca đưa tay cầm tay nắm cửa.
“Này! Cậu có nghe tôi nói không? Cậu có thể cho tôi chút phản ứng không? Tôi đang nói chuyện rất kinh khủng đấy!" Anh Hồng hơi bất mãn với thái độ của Trần Ca: “Tôi biết cậu rất dũng cảm, nhưng những cấm địa này đều là những nơi giáo viên trong trường nghiêm cấm học sinh đi đến, tất cả học sinh mới nhập học trường này, bài học đầu tiên bọn họ phải học chính là phải biết mình có thể đi đâu và không thể đi đâu đấy.”
“Cửa không khóa, Hứa Âm, đi theo tôi.” Trần Ca hoàn toàn không để ý đến Anh Hồng, khi đối phương còn đang lầm bầm lầu bầu, anh đã đẩy cửa ra.
“Cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Tôi nói cho cậu biết, trên đời này còn nhiều chuyện đau đớn hơn cả cái chết, cho nên đừng tưởng rằng cậu không sợ chết thì...” Anh Hồng luôn xuất hiện với tư cách là cảm xúc tiêu cực của Anh Bạch, cô phải đối mặt với tất cả những ký ức xấu xa và những điều độc ác, vì vậy cô mới từ từ trở thành một con quái vật. Nhưng sau một số chuyện xảy ra trước đây, cô không còn che giấu bản thân trước mặt Trần Ca nữa, có thể là bởi vì cô cảm thấy Trần Ca cùng một loại người với mình, cô cảm thấy rất gần gũi.
Trần Ca cũng nhận thấy những thay đổi của Anh Hồng, nhưng anh không để tâm đến những điều này. Anh Hồng là ký ức tiêu cực của Lý Tuyết Anh, anh cảm thấy dù sự thật là vậy thì Anh Bạch phải cảm thấy thân thiết với mình hơn một chút mới đúng, trừ khi những gì Minh Thai được thừa hưởng những ký ức tốt đẹp, còn anh mới là người gánh chịu mọi nỗi đau đớn kia.
Nhưng theo suy nghĩ của anh thì điều đó rõ ràng là không thể, vì vậy anh cũng không nghĩ nhiều, mà cho rằng sự thay đổi của Anh Hồng là do tính cách của anh quá quyến rũ mà thôi.
Sau khi được sự đồng ý của Hứa Âm, Trần Ca mở cửa phòng ngủ ra, một mùi ẩm mốc thoang thoảng bay ra từ đó.
Đã quen với mùi máu tanh của thế giới sau cánh cửa, cho nên khi ngửi thấy mùi ẩm mốc này anh có một cảm giác thân thiết từ lâu.
“Phòng này lộn xộn quá.”
Tất cả các loại rác rưởi và quần áo bẩn vứt khắp nơi trong phòng ngủ, hành lý và chăn ga gối đệm chất thành đống, giống như có một cơn bão vừa mới xảy ra.
“Có phát hiện gì không?” Hiệu trưởng vẫn đi theo sát Trần Ca, có vẻ lo lắng Trần Ca sẽ làm chuyện bất thường gì đó: “Hay là chúng ta thôi đi, đây là cấm địa của trường ma, tốt nhất đừng xông vào.”
“Chờ một chút.” Trần Ca đứng ở giữa phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Trên trần nhà sơn màu trắng bị đóng những cây đinh, mỗi một cây đinh đều được buộc một miếng vải rách ở mặt trước, những dải vải màu khác nhau rủ xuống, ngẩng đầu nhìn lên, như thể có một mặt biển trắng xóa ở trên đầu, còn những dải vải màu đỏ kia là san hô mọc dưới biển
Trần Ca đưa tay nắm lấy một mảnh vải, khẽ giật một cái: “Những mảnh vải này hoàn toàn không chịu nổi sức nặng của một người, không thể dùng để treo cổ tự tử được.”
“Tôi lại nghĩ những dải vải này dùng để cố định màn, tại sao cậu lại trực tiếp nghĩ đến việc thắt cổ chứ?” Ông Hiệu trưởng đứng ở cửa ký túc xá: “Không gian bên trong ký túc xá không quá lớn, chắc có lẽ không cất giấu bí mật nào đâu, chí của trường ma bảo vệ nơi này, có lẽ chỉ vì địa điểm này có một ý nghĩa đặc biệt đối với nó.”
“Ông chủ, nhìn cái này đi.” Bạch Thu Lâm một tay cầm gương, một tay chỉ vào mép giường sắt trong ký túc xá, tất cả giường tầng trên đều được buộc một sợi dây, đầu dây còn lại buộc vào một con búp bê vải đeo một bảng tên, tóc đen quấn quanh.
“Mấy con búp bê này trông rất giống với con búp bê mà Trương Nhã đưa cho mình lúc đó, chẳng lẽ trước đây Trương Nhã đã từng giúp học sinh đứng treo cổ sao?" Nếu chỉ nhìn đồ vật trong phòng ngủ thì không thể nào tìm ra nguyên nhân, Trần Ca mở ba lô và lấy quyển truyện tranh ra, anh quyết định hỏi cậu học sinh đứng treo cổ tự tử.
Thông thường ở trong nhà ma, Người Đang Đứng Treo Cổ sẽ trốn trong số những con búp bê do Trần Ca đặc biệt làm cho, thực lực của cậu ta ở mức trung bình, còn không bằng Mùi Hôi Thối.
Lật giở từng trang sách, một cậu bé gầy gò đột nhiên xuất hiện giữa phòng, trên cổ có một vết dây hằn rất rõ ràng, đầu cũng lệch với vai, trông rất kỳ lạ.
“Cậu có ấn tượng gì với căn phòng này không?” Trần Ca nhẹ giọng hỏi, vẻ bối rối trong mắt cậu học sinh cũng từ từ biến mất. Cậu ta giống như một con mèo sợ hãi, đột nhiên lao đến một chiếc giường nào đó, ném tất cả những đồ vật linh tinh sang một bên, cuối cùng tìm thấy một phong thư màu đen dưới ga giường, trên đó có ghi một câu: Tiếp theo là ai đây?
Niềm tin trào dâng, giống như đồ vật chất đầy, hai tay cậu học sinh ôm chặt phong thư, nỗi sợ hãi và hoảng sợ ùa về trong lòng, giờ cậu ta đang rất sợ hãi.
“Tôi có thể đọc bức thư đó không?” Trần Ca tò mò về những gì những Người Đang Đứng Treo Cổ đã trải qua, và tại sao bọn họ lại treo những con búp bê vải có thể là do Trương Nhã làm cạnh giường trong ký túc xá của họ.
Cậu học sinh kiên quyết lắc đầu, cất phong thư màu đen đi, trực tiếp trở lại quyển truyện tranh.
“Phong thư trông giống như một lời nguyền, nhưng có điều mình cũng không sợ.” Nhân viên không muốn nói, Trần Ca cũng sẽ không ép buộc, anh kiểm tra ký túc xá một lần nữa, cuối cùng đặt mọi thứ trở lại vị trí cũ rồi dẫn theo những người khác đi vào sâu trong phòng.