Chương 871: Tôi là người đầu tiên đứng ra
Màn sương máu tràn vào khu ký túc xá nam, cấm địa bị cô lập bởi ý chí của trường ma đã bị phá hủy nghiêm trọng.
Ký ức bị lãng quên được chủ nhân nhặt lại, tơ máu bao trùm lên bức tường đổ nát, nơi này đang dần giống với những nơi khác trong trường ma.
“Hướng bên kia là ký túc xá nữ, nơi đó cũng bị ý chí của trường ma cấm, từ xưa tới nay chưa từng có ai đi vào.” Anh Hồng và Trần Ca cách nhau hơn một mét: “Tôi khuyên cậu tốt hơn hết là đừng đến đó, truyền thuyết ở ký túc xá nữ và câu chuyện xưa của Hiệu trưởng là hai điều cấm kỵ không thể đụng vào, ngay cả ý chí trường ma cũng đều lựa chọn quên họ đi.”
“Không sao, tôi đã nắm chắc rồi.” Giọng nói của Trần Ca bình tĩnh đến đáng sợ.
“Cậu là người ngoài, làm sao có thể biết rõ ngôi trường này hơn chúng tôi được? Chuyện ở ký túc xá nam là do cậu may mắn thôi, nhưng có một số chuyện thì vận may cũng không kiểm soát được. Việc mở ký túc xá nam của cậu đã gây ra một số thay đổi, ý chí trường học cũng từ từ bị ảnh hưởng, nếu cậu lại mở cấm địa trong ký túc xá nữ, nói không chừng sẽ khiến cho ý chí trường học tức giận, sau đó biến cậu trở thành mục tiêu của tất cả giáo viên và học sinh trong trường đấy.” Anh Hồng thì thào can ngăn, bản thân cô cũng thuộc loại người thích hóng hớt không chê chuyện lớn, nhưng khi ở trước mặt Trần Ca cô không dám thả lỏng chút nào. Người đàn ông này hoàn toàn không cần cô “xúi giục” mà đã tự mình chạy thẳng về phía “vực thẳm không đáy” nguy hiểm và đáng sợ nhất, nếu cô không ngăn cản thì sợ rằng đến lúc đó bản thân cũng bị liên lụy.
“Các cậu tự cho rằng mình hiểu được ý chí của trường ma, nhưng sau nhiều năm như vậy, vẫn không có người đẩy cửa mới nào xuất hiện, điều này cho thấy mấy cậu đều hiểu sai suy nghĩ của ý chí trường ma rồi.” Trần Ca nói rất chắc chắn.
“Chúng tôi không hiểu ý chí của trường ma?” Anh Hồng bĩu môi: “Ý chí của trường ma là do ý chí của các học sinh trong trường này tạo thành, chúng tôi chính là một phần trong ý chí của trường ma, ý chí của trường ma chính là chúng tôi, chúng tôi sẽ không hiểu chính mình sao?”
“Có đôi khi người hiểu rõ bản thân nhất không nhất thiết là chính bản thân đâu.” Ánh mắt Trần Ca di chuyển giữa Anh Hồng và Anh Bạch.
“Trần Ca, nếu hành động của chúng ta quá lớn, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của ý chí trường ma, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ khó thoát ra được.” Ông Hiệu trưởng cũng lo lắng, ông cho rằng càng biết điều sẽ càng tốt, nhưng rõ ràng Trần Ca suy nghĩ khác ông.
“Ý chí trường ma chẳng mấy chốc sẽ thân mình còn lo chưa xong, hơn nữa tất cả những gì chúng ta làm bây giờ cũng là để giúp nó, không bao lâu nữa nó sẽ hiểu thôi.” Trần Ca nói một điều khiến mọi người ngạc nhiên, thậm chí anh còn không buồn quay đầu lại mà đi về phía khác.
Anh muốn đến ký túc xác nữ hơn là khu ký túc xá nam, lý do rất đơn giản, bởi vì nơi đó có thể có thứ gì đó mà Trương Nhã làm mất.
Đến góc hành lang, Trần Ca còn chưa kịp bước vào ký túc xá nữ, bên kia hành lang và trên tầng đồng thời phát ra tiếng bước chân, rất nhiều người cũng đang vội vã chạy tới đây.
Ảnh hưởng của việc mở cấm địa trong ký túc xác nam lớn hơn nhiều so với dự đoán của Trần Ca.
Sương máu lan tràn, từng bóng người xuất hiện trong màn sương.
“Hứa Âm.”
Trần Ca lui về phía sau một bước và đứng chung với Hứa Âm cùng nữ quỷ không đầu.
“Nhiều người muốn ngăn cản mình như vậy sao? Ký túc xá nữ sinh quan trọng đến vậy à?" Phản ứng của ý chí trường ma càng lớn, càng cho thấy ký túc xá nữ có vấn đề, nơi ấy rất có thể đang cất giấu bí mật về Trương Nhã.
Dường như áo đỏ cấp cao nhất vượt ra ngoài lẽ thường này có mối liên hệ đặc biệt với cảnh tượng bốn sao Thông Linh Trong Trường Ma này.
Dừng lại ở chỗ giao nhau của hai hành lang, Trần Ca ngẩng đầu nhìn lên, bên trái là giáo viên trường ma đang vội vã chạy tới, bên phải là học sinh cuối cấp trong bộ đồng phục tối màu, phía trước là học sinh bình thường vừa chạy xuống từ phòng học trên tầng.
“Có phải em đã tháo những tấm ván gỗ trong ký túc xá nam không?" Một giáo viên lớn tiếng chất vấn.
“Đúng vậy.” Trần Ca không phủ nhận.
“Em có biết đó là cấm địa của trường không? Học sinh bị cấm vào, ngay cả giáo viên cũng không được tùy tiện đi vào đó.”
“Tôi biết.” Thái độ thờ ơ của Trần Ca hoàn toàn khiến giáo viên tức giận.
“Biết rõ rồi mà còn cố ý phạm tội! Em...”
“Tôi chỉ muốn lấy lại những gì mà bạn tôi đã từng đánh mất, ông nói tôi biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, nhưng ai quy định không được bước vào cấm địa? Ai nói nơi đó chính là cấm địa?" Ngay từ đầu Trần Ca đã không cảm thấy có vấn đề với những gì anh đã làm, anh định sẽ bắt đầu phá vỡ ngôi trường ma này từ gốc rễ, so ra thì họa sĩ và Thường Văn Vũ đều chỉ là trò trẻ con. Hiện tại vẫn chưa có ai nhìn ra được dự định của Trần Ca, cho dù có người nhìn ra được thì đoán chừng cũng không thể tin được.
“Em đang chất vấn ý chí của trường học sao?” Người thứ hai lên tiếng Trần Ca cũng đã từng gặp, chính là chủ nhiệm Lôi mà anh có duyên gặp một lần.
“Nếu sai thì tại sao tôi không thể chất vấn? Ý chí của trường học là ý chí của tất cả học sinh trong ngôi trường ma này, nhưng đôi khi điều mà hầu hết mọi người kiên trì theo đuổi lại chưa chắc đã đúng, mấy người không dám phản kháng và phục tùng một cách mù quáng, vậy thì hãy để tôi đứng lên đi.” Trần Ca giống như một lữ khách giơ cao ngọn đuốc đi trong đêm tối, nơi anh đi qua chính là con đường cho những người đến sau.
“Em có biết mình đang nói gì không?” Chủ nhiệm Lôi và các giáo viên khác từ từ đến gần Trần Ca, bầu không khí trong hành lang lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Tôi biết chính xác những gì tôi đang nói, và tôi cũng biết mình đang làm gì, tôi chỉ muốn trước khi bản thân thịt nát xương tan để lại cho những người khác một con đường có thể thay đổi cuộc sống của họ.” Trần Ca nhìn những học sinh đang chạy đến: “Các người có đang thực sự hạnh phúc không? Trong ngôi trường ma tạo thành do những đứa trẻ tuyệt vọng này, mấy người không cảm thấy ấm áp một chút nào vì số lượng đồng loại tăng lên, ngược lại là chính bản thân mấy người đang trượt dần về phía vực thẳm! Tôi thấy một số người đã thay đổi từ nạn nhân trở thành kẻ bắt nạt, mấy người cũng bắt đầu coi nỗi đau của người khác là hạnh phúc của chính mình, mấy người đang dần trở thành người mà mấy người từng căm ghét và ghê tởm nhất. Điều đáng sợ hơn là nếu mấy người dám đứng lên nói không, thì chính là đứng lên chống đối với ý chí của trường, cái người can đảm dám nói không kia sẽ bị ép đến hồn phi phách tán.”
“Em nói quá nghiêm trọng rồi.” Chủ nhiệm Lôi cau mày, ông ta cảm thấy Trần Ca khác với những học sinh khác trong trường ma, rất khó giải quyết.
“Là giáo viên ở đây, ông lại không hề nhận ra điều đó, điều đó nói rõ vấn đề này đã nghiêm trọng như thế nào rồi.” Được hai áo đỏ bảo vệ, Trần Ca nói với vẻ tự tin. Anh không nhìn thẳng chủ nhiệm Lôi, mà nhìn về phía những học sinh nọ: “Không cần biết mấy người còn nhớ hay không, thật ra tất cả các người đều đã từng có một đoạn quá khứ u ám, bởi vì chỉ những người tuyệt vọng mới bước vào thế giới sau cánh cửa. Tôi không biết ý nghĩa tồn tại của cánh cửa này là gì, nhưng người đẩy cửa mở được cửa, lý do có thể là do ở phía sau cánh cửa giấu một phương pháp có thể cứu rỗi bản thân người đó.”
Giọng của Trần Ca không lớn nhưng có thể truyền một cách rõ ràng vào tai mọi người: “Ngôi trường này không nên biến thành như bây giờ, đây là ngôi nhà của mấy cậu, là nơi giúp đỡ mọi người thoát khỏi tuyệt vọng, nhưng mấy người nhìn thử xem, hiện tại nơi này có giống một bến cảng có thể khiến mọi người yên tâm dừng lại không?”
Những học sinh đó không ngờ Trần Ca lại nói ra điều này, nhiều người trong số họ thậm chí còn mất một phần trí nhớ, chỉ lang thang trong ngôi trường ma với đầu óc mông lung.
“Mấy cậu cứ từ từ suy nghĩ về những gì tôi đã nói, tôi biết rất khó để thay đổi ý chí của tất cả mọi người, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.” Trần Ca như không biết e sợ gì cả, ngay từ đầu anh đã không đơn giản chỉ muốn lấy được sự đồng ý của ý chí trường học, mà điều anh muốn là thay đổi ý chí trường học.