Chương 872: Đi vào ký túc xá nữ
Ánh mắt của Trần Ca lướt qua từng khuôn mặt của học sinh, anh giơ thẻ học sinh của mình lên trên đầu: “Tôi cũng là một thành viên của ngôi trường này, sức lực của tôi có hạn và không thể thay đổi tất cả mọi người, nhưng mà tôi sẽ cố gắng làm điều đó, cho dù chỉ cần có thêm một người đồng ý đi theo thôi là đủ rồi.”
Những gì anh nói là điều mà giáo viên trong trường ma chưa từng dạy. Ở ngôi trường này, những đứa trẻ dần dần tê liệt, không thể biết bản thân thực sự cần cái gì, ý chí của trường là do mỗi người trong này tạo thành, nhưng đồng thời bản thân mỗi người cũng chỉ là một phần rất nhỏ đối với ý chí trường học.
Không thể thay đổi được, không có sức đấu tranh, vì vậy chỉ có thể trở thành đồng loại và tồn tại dưới sự che chở của ý chí trường học.
Trần Ca nói rất nhiều, nhưng hầu như không thể khiến tất cả mọi người đồng tình chỉ bằng một vài câu nói như thế, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng. Một số học sinh đang tự hỏi, biểu cảm trên mặt một số khác cũng dần nghiêm túc hơn, giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó đau khổ.
“Người ta thường cảnh cáo tôi cứ để nguyên hiện trạng đi, giấu mình vào trong lớp vỏ mới có thể hưởng được sự ấm áp. Không ai quan tâm bên ngoài lớp vỏ bọc là cái gì, vì dù là gì thì cũng đã được vỏ bọc che chở, không ai có thể làm những người bên trong vỏ bị thương, nhưng thật sự là như vậy sao?" Trần Ca chỉ vào màn sương máu lơ lửng trong hành lang: “Khi mấy cậu âm thầm trốn trong vỏ ốc của mình, chất độc từ bên ngoài đã xâm nhập vào trong cơ thể của mấy cậu từng chút từng chút một, đến khi cậu thực sự nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi. Mấy cậu sẽ không thể được cứu rỗi nữa, niềm hy vọng trở thành thứ xa vời, mấy cậu chỉ có thể nhìn thân thể mình bị ăn mòn từng chút một, cái vỏ mà mấy cậu không muốn đi ra sẽ trở thành ngôi mộ chôn vùi bản thân mấy người.”
Trần Ca tiến lên một bước, đi về phía ký túc xá nữ, hàng dài phía sau đều là những người ủng hộ anh, thậm chí ngay cả giáo viên đứng đầu là chủ nhiệm Lôi cũng không dám khinh thường.
Nếu đối đầu trực tiếp, cơ hội chiến thắng của bọn họ là rất nhỏ, dù sao thì chủ nhân thực sự của ngôi trường ma này chính là những đứa trẻ tuyệt vọng đó.
“Vẫn còn rất nhiều bí mật được chôn giấu trong ngôi trường này, nhưng mình không có thời gian để từ từ khám phá, trước khi Thường Văn Vũ và họa sĩ phân định thắng bại, mình phải tập hợp thêm sức mạnh.”
Trần Ca không quan tâm đến cấm địa, anh chỉ biết quá khứ của Trương Nhã được giấu ở nơi đó, có lẽ khi cánh cửa ở Học viện tư thục Tây Thành được đẩy ra, Trương Nhã cũng đã ở đấy, và ký túc xá nữ chính là nơi cô ấy đã từng ở.
“Biến linh hồn thành viên kẹo, biến chấp niệm thành búp bê, phong ấn lệ quỷ lên trên ghế, những mô tả này quả thực rất giống với Trương Nhã, nhưng mình tin rằng cô ấy cũng có những nổi khổ tâm riêng của bản thân.” Trần Ca mang theo Hứa Âm và nữ quỷ không đầu đứng ngăn trước mặt học sinh ngáng đường: “Tôi không hy vọng xa vời là các cậu sẽ ủng hộ tôi, nếu như mấy cậu nghĩ những gì tôi nói có lý, hoặc nếu mấy cậu cảm thấy ở trong trường học này không vui vẻ gì, đã từng bị bắt nạt và sỉ nhục, thì mong mấy cậu đừng nên ngăn cản tôi.”
Những gì Trần Ca nói lúc trước đều là những lời họ được nghe thấy lần đầu tiên.
Cũng đúng, trong trường ma đỏ như máu sau cánh cửa mà vẫn có người ngu ngốc cố chấp hy vọng, muốn làm cho chấp niệm quấn quanh linh hồn của mình cảm thấy vui vẻ? Nhận được sự cứu rỗi sao?
Dưới cái nhìn của bọn họ thì đây chắc chắn là nằm mơ giữa ban ngày, những học sinh mặc đồng phục tối màu ở lớp trên đã từ bỏ ý định này từ lâu. Càng ở lâu trong ngôi trường ma, bọn họ càng hiểu rằng không có hy vọng nào tồn tại ở ngôi trường ma này cả, đây chỉ là một nơi tràn đầy tuyệt vọng, một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Không biết ai trong đám đông đã lùi lại một bước, ngay sau đó ngày càng có nhiều người lùi xuống nhường đường. Họ không biết có phải là do bản thân sợ áo đỏ ở phía sau Trần Ca, hay là tin những gì anh nói, hoặc là do cả hai điều đó.
Khi những học sinh mặc đồng phục tối màu lùi lại, bên ngoài ngôi trường ma phát ra những tiếng động ầm ầm, như thể có sấm sét trong màn sương máu.
Sương máu xung quanh tập trung về phía Trần Ca và dính vào bề mặt cơ thể anh, giống như muốn chui vào, nhưng lại phát hiện ra Trần Ca không phải là lệ quỷ, không thể đi vào cơ thể anh được.
“Ý chí của trường ma lại thay đổi, chẳng lẽ là bởi vì mình càng ngày càng được học sinh công nhận sao?”
Trần Ca hiểu rất rõ ý chí của trường ma bao gồm ý chí của mỗi học sinh, việc thay đổi ý chí của học sinh cũng chính là thay đổi ý chí trường ma.
Học sinh trường ma không ngăn cản, điều này nằm ngoài dự đoán của chủ nhiệm Lôi. Thấy Trần Ca chuẩn bị rời đi, ông ta hét lên: “Ký túc xá nữ là cấm địa, cậu cứ luôn miệng nói là vì bọn nhỏ trong trường, mở cấm địa ra chính là cách để cậu cứu họ sao? Mở cấm địa ra thì có thể nhận được cứu rỗi?”
Trần Ca không để ý đến chủ nhiệm Lôi. Nhìn thấy thái độ của Trần Ca, chủ nhiệm Lôi càng tức giận: “Con quái vật đáng sợ và những lời nguyền độc ác nhất đều đang ẩn nấp trong cấm địa, mở cấm địa ra chính là tự giết chính mình, thậm chí còn liên lụy đến mọi người nữa! Họ đã tin cậu như vậy, nhưng cậu lại đưa bọn họ vào chỗ chết sao?”
Các giáo viên trong trường là những người thực hiện nội quy của trường ma, bọn họ sẽ ngăn cản Trần Ca, điều này cũng nằm trong dự kiến của anh.
“Vậy ông có dám đánh cược với tôi không? Nếu tôi có thể bình yên vô sự đi ra khỏi cấm địa, sau này ông không được phép ngăn cản tôi nữa, và cũng không được nói mấy chuyện vớ vẩn như tôi sẽ hại chết người khác.” Trần Ca dừng lại nhìn chủ nhiệm Lôi.
“Nếu cậu thua thì sao?” Chủ nhiệm Lôi là người rất nóng tính, ông ta cũng đã kiềm chế rất nhiều khi đối mặt với Trần Ca.
“Nếu tôi thua thì có nghĩa là tôi đã chết trong cấm địa rồi, tôi có đặt cược hay không cũng không quan trọng.” Hình như lời Trần Ca nói cũng có lý, chủ nhiệm Lôi còn chưa kịp trả lời thì anh đã đi xa rồi.
Trần Ca băng qua hành lang bị các học sinh cuối cấp chặn lại, bước vào ký túc xá nữ và đi lên lầu bốn. Con đường trước mặt anh bị chặn bởi một đống đồ đạc lỉnh kỉnh, bên cạnh có một tấm bảng gỗ, trên đó ghi là cấm vào.
Nhìn vào bên trong qua khe hở giữa các thứ lộn xộn, giữa hành lang tối tăm có một chiếc ghế màu đỏ nhạt.
Chiếc ghế đặt ở giữa hành lang, như thể có người vô hình đang ngồi trên đó.
“Đi, vào xem một chút.” Cảnh tượng trước mắt rất giống với cảnh mà Trần Ca đã nhìn thấy khi lần đầu tiên đến Học viện tư thục Tây Thành.
“Có vẻ như mình đã đến đúng nơi rồi.” Mỗi người đều có một bí mật trong lòng, Trương Nhã cũng không ngoại lệ. Trên người cô có vô số bí mật, càng tiếp xúc lâu, Trần Ca càng tò mò.
“Vẻ đẹp đến chấn động lòng người, sức mạnh cũng kinh khủng đến không hợp lý, lại còn có một quá khứ bí ẩn, một cô gái như vậy lại tìm đến mình...” Trần Ca bảo Hứa Âm và Bạch Thu Lâm thu dọn đống đồ đạc linh tinh, mấy người bước vào lầu bốn ký túc xá nữ.
Còn chưa đi được vài bước, vai Trần Ca đã bị một người vỗ nhẹ. Anh quay đầu lại nhìn, phát hiện Hứa Âm đang nhìn mình.
“Làm sao vậy?”
Sau khi tìm được trái tim của mình, biểu cảm trên mặt Hứa Âm đã dần nhiều hơn, anh ta nhanh chóng bước tới trước mặt Trần Ca.
Anh ta không nói lời nào, nhưng Trần Ca có thể hiểu được ý của Hứa Âm. Nơi này khiến Hứa Âm cảm thấy nguy hiểm, vì vậy anh ta chủ động đi trước mở đường.