Chương 879: Thay đổi kinh khủng
Trong Thông Linh Trong Trường Ma, những chiếc gương có ý nghĩa đặc biệt, mỗi chiếc gương đại diện cho một con người, đằng sau mỗi chiếc gương là một đoạn ký ức bị ẩn giấu.
Cảnh tượng trước mắt khiến Trần Ca cảm thấy khiếp sợ. Anh đã ở trong trường ma lâu như vậy, số lần nhìn thấy gương cũng không nhiều lắm, thật không ngờ tất cả gương đều được giấu trong phòng này.
“Tấm gương đại diện cho ký ức, trong ký ức có giấu bí mật, người đẩy cửa đang theo dõi quá khứ của tất cả những lệ quỷ và người bên ngoài.”
Màu cửa và tường hoàn toàn giống nhau, gần như hòa làm một với nhau, bên ngoài lại bị dán đầy thông báo và hình ảnh. Sau khi người đẩy cửa chết, không ai có thể nghĩ rằng phía sau cái bảng sỉ nhục này lại có một căn phòng.
“Người đẩy cửa này có một sở thích đặc biệt, chính sự tuyệt vọng phía sau cánh cửa đã khiến cậu ta méo mó, hoặc là cậu ta đã từ bỏ chính mình, mở rộng vòng tay và bắt đầu ôm lấy vực thẳm.”
Trần Ca rất tò mò về mỗi người đẩy cửa, người đẩy cửa trong Thông Linh Trong Trường Ma là người duy nhất đã chết, rất có giá trị nghiên cứu.
“Mọi người theo sát tôi.” Trần Ca dắt Hứa Âm đi vào căn phòng bị giấu đi này.
“Tôi không lừa cậu, đây chính là văn phòng Hiệu trưởng mà cậu cần đến, người đẩy cửa chính là chủ nhân của trường ma, căn phòng này cũng là phòng ẩn sâu nhất trong trường ma.” Hình như con búp bê đang lén đánh tráo khái niệm, nhưng lúc này Trần Ca đã bị cảnh tượng bên trong phòng hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý đến dòng chữ máu mới xuất hiện trên người con búp bê.
Căn phòng không lớn, không có cửa sổ, không có lỗ thông gió, cả căn phòng chỉ được kết nối với thế giới bên ngoài bằng cánh cửa kia.
“Đây là căn phòng ngột ngạt nhất mà tôi từng thấy.” Bạch Thu Lâm vác gương trên lưng, không đi theo Trần Ca vào, chỉ ở bên ngoài đứng nhìn vào trong một lúc rồi lắc đầu: “Ngày nào cũng tự giam mình trong căn phòng đầy gương này, mỗi này chỉ nhìn thấy bản thân ở trong gương, ngay cả lệ quỷ cũng hiếm khi làm những việc như vậy.”
“Đừng coi thường những tấm gương này.” Trần Ca cẩn thận nhặt một mảnh gương trên mặt đất lên. Anh cầm mảnh gương lên trước mặt, nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương lại không phải bản thân anh.
Mặt gương không có một bóng người, trông hơi quái dị, cũng có phần đáng thương.
“Trường ma khác với những cảnh tượng khác, có một điểm mấu chốt là sự xuất hiện của món đồ đặc biệt là cái gương này, những bí mật về tấm gương có lẽ đều nằm trong căn phòng này.”
Trong phòng không có chỗ nào có thể đặt chân, tấm gương và mảnh gương vỡ chồng chất lên nhau, trong anh có em, trong em cũng luôn có anh, giống như ý định ban đầu của ý chí trường ma, trí nhớ và ý chí của tất cả mọi người tập trung lại với nhau, tuy hai mà một.
“Tôi cũng đã đưa cậu tới văn phòng Hiệu trưởng rồi, tôi rất có thành ý đấy.” Con búp bê dùng ngón tay móc quần áo của Trần Ca, để Trần Ca nhìn vào mình.
“Ừ.” Câu trả lời của Trần Ca chỉ có một từ, lúc này, anh đang bị một tấm gương ở góc phòng thu hút.
Hầu hết những tấm gương trong phòng này đều bị vỡ, mép gương lồi lõm không đều, bề mặt loang lổ vết máu, vết bẩn, nhưng có một tấm gương trong góc được bảo quản rất tốt, nó phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, trên mặt gương không ngừng có máu chảy ra, như thể có thứ gì đó đang muốn đi ra.
“Tấm gương này là của ai đây? Nhìn qua thì giống như cái gương nhỏ mà con gái hay dùng, chẳng lẽ là của Thường Văn Vũ?”
Trần Ca đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu mỗi học sinh trong trường ma tương ứng với một tấm gương, vậy có khi nào tấm gương của Trương Nhã cũng ở trong căn phòng này hay không?
Trần Ca lắc đầu, cố gắng xua tan ý nghĩ này: “Đến cả người đẩy cửa Trương Nhã còn giết chết, làm sao cô ấy có thể để lại tấm gương của chính mình chứ?”
Nghĩ đến đây, Trần Ca càng thêm tò mò: “Hứa Âm, đi lấy cái gương đó đi.”
Trần Ca nhận con búp bê, anh lo đây là âm mưu của con búp bê nên đã đề phòng trước, để con búp bê không thể tiếp xúc được với bất cứ thứ gì trong phòng.
Nghe được lời nói của Trần Ca, Hứa Âm đi về phía góc phòng, nhưng khi anh ta vừa mới giẫm lên chiếc gương trên mặt đất, tất cả gương trong phòng bắt đầu rỉ máu, vết nứt xuất hiện, mỗi chiếc gương như đang há miệng, chuẩn bị nuốt chửng Hứa Âm.
“Quay lại!”
Trần Ca hét lên. Sau khi Hứa Âm dừng lại, mấy tấm gương trong phòng từ từ trở lại hình dạng ban đầu.
Quần áo bị người ta kéo, Trần Ca quay đầu nhìn lại, trên người con búp bê lại hiện lên một dòng chữ: “Một khi chạm vào những tấm gương này, ý chí trường học sẽ lập tức nhắm vào cậu, ban nãy chỉ là cảnh cáo thôi.”
“Chỉ có thể nhìn, không thể sờ vào sao?”
“Cũng không hẳn, cảnh báo này chắc chỉ có hiệu quả đối với áo đỏ, nếu là chấp niệm thông thường, có lẽ phản ứng của họ sẽ không mạnh như vậy.”
“Vậy nếu đó là người sống thì sao?” Trần Ca trả lại con búp bê cho Hứa Âm: “Có lẽ người đẩy cửa và ý chí trường học sẽ không nghĩ đến việc sẽ có người sống đi vào phòng này, ban nãy khi tôi nhặt một mảnh gương vỡ lên, chúng nó cũng không biến hóa gì cả.”
“Tôi cũng không rõ lắm...”
Trần Ca không hỏi lại ý kiến của con búp bê nữa. Anh từ từ giẫm lên mảnh gương trên mặt đất, mọi chuyện gần như anh dự đoán, mọi thứ trong phòng vẫn bình thường.
“Hứa Âm, đứng im tại đây đừng nhúc nhích.”
Trần Ca chậm rãi tiến lên phía trước, cơ thể hoàn toàn đứng trên đống mảnh vỡ gương: “Thực xin lỗi, đã xúc phạm rồi.”
Mỗi tấm gương đều là một ký ức, Trần Ca xin lỗi trước, cũng là để trấn an bản thân.
Anh cúi đầu nhìn xung quanh, từng mảnh gương nhỏ nằm chồng lên nhau, như thể đây là một nghĩa địa gương.
“Chỉ có cái gương trong góc là có máu chảy thành dòng, tấm gương đó là của ai vậy?" Hiện tại Trần Ca đã có tấm gương của họa sĩ, nhưng thông tin này cũng do Không Cười nói, độ tin cậy không cao lắm.
Dưới chân anh là những mảnh gương vỡ, nếu không chú ý sẽ bị ngã. Bị thương chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là Trần Ca không muốn làm hỏng những cái gương này.
Anh từ từ di chuyển cơ thể, mất hơn một phút đồng hồ mới đến gần góc tường, anh ngồi xổm xuống nhìn cái gương nhỏ trước mặt.
Tấm gương này không giống bình thường, khi anh nhìn vào gương, máu bắt đầu nổi lên trên mặt gương ngày càng nhiều, như thể đó không phải là một cái gương mà là một trái tim đang đập.
“Hình như có thứ gì đó trong gương.” Trần Ca sử dụng Âm Đồng, anh ngạc nhiên khi thấy căn phòng này được phản chiếu trong tấm gương đỏ như máu.
Trong không gian chật hẹp đầy những mảnh vỡ của gương, một chàng trai mặc áo đỏ đang ngồi xổm trong góc, tập trung tinh thần để nhìn một tấm gương mà con gái dùng để trang điểm.
“Chờ đã! Cảnh tượng này giống hệt như những gì mình đang làm bây giờ...” Trần Ca đang định lui về phía sau, cậu bé mặc đồ đỏ đang thu mình trong góc ở trong gương đột nhiên quay đầu lại. Khuôn mặt của người này giống với Trần Ca đến bảy tám phần, càng đáng sợ hơn là, các đường nét trên khuôn mặt của cậu ta đang dần thay đổi, ngày càng giống với khuôn mặt của Trần Ca.
“Kẻ chết thay sao?” Trần Ca đang định lui về phía sau, chàng trai áo đỏ trong tấm gương đỏ như máu đột nhiên hét lên, dùng hai tay xé nát khuôn mặt của mình, móc ra một cục thịt lớn, giống như khuôn mặt này báo trước sự không lành và tai họa tột cùng.
Khi chàng trai áo đỏ trong gương phát điên, bên ngoài hành lang có một tiếng động rất lớn, sau đó Trần Ca nghe thấy giọng nói của ông Hiệu trưởng.
“Trần Ca! Ý chí trường học xảy ra vấn đề! Con mắt kia đang chảy máu!”