Hệ thống nhà ma

Chương 878: Văn phòng Hiệu trưởng

Chương 878: Văn phòng Hiệu trưởng

Một khi con búp bê được giải quyết, sẽ không có ai biết được điểm yếu của Trương Nhã nữa, điểm yếu mà không ai biết sẽ không còn là điểm yếu nữa.
Trần Ca bước ra khỏi ký túc xá nữ, nhận thấy bên ngoài ngôi trường ma đã xảy ra những thay đổi rất lớn.
Sương mù máu đỏ và ác ý màu đen đan xen vào nhau, nếu như trên thế giới này thực sự có địa ngục, có lẽ cũng có bộ dạng thế này.
“Tầm nhìn lại giảm xuống, mỗi lần hít vào đều cảm thấy cổ họng có mùi tanh tanh, như nuốt phải một ngụm máu lớn.” Trần Ca đã ở trong cánh cửa này quá lâu, cơ thể gần như không chịu nổi nữa rồi. Tơ máu bám vào bề mặt cơ thể càng ngày càng nhiều, nếu tiếp tục như vậy, anh nghi ngờ mình có thể bị cánh cửa này đồng hóa, và sẽ không bao giờ rời đi được.
“Đi tới mấy cảnh tượng khác, tối đa chỉ mất một buổi tối mà thôi.” Trần Ca dùng sức vẫy cánh tay, cố gắng thoát khỏi những tơ máu hình thành bởi oán niệm và cảm xúc tiêu cực, nhưng cũng chẳng có ích gì. Điều đáng sợ hơn là có một phần nhỏ tơ máu như chui vào trong da thịt của anh, nếu không để ý, còn tưởng rằng đó là vết thương nhỏ trên cánh tay.
Bước đi trong ác ý màu đen và sương mù đỏ như máu, số lượng học sinh đi theo Trần Ca ngày càng tăng lên: “Chủ nhiệm Lôi đâu rồi? Không phải ông ta nói tôi không thể sống sót đi ra ngoài sao?”
“Bên ngoài trường học bị hư hại nặng, chủ nhiệm Lôi đã rời đi trước rồi.” Một cô giáo kinh ngạc khi thấy Trần Ca bình an vô sự: “Cậu có thể sống đi ra khỏi cấm địa, điều này cũng chẳng có gì hay để khoe khoang đâu, ngược lại lần này cậu đã gây ra họa lớn rồi, sau này chắc chắn sẽ bị ý chí trường học nhắm vào mọi lúc mọi nơi.”
“Cô mở miệng ngậm miệng đều là ý chí trường học, cô nghĩ quyết định của ý chí trường học là chắc chắn chính xác sao?" Trần Ca lau vết máu trên cánh tay, thấy không thể lau được nên đành bỏ qua.
“Tôi nói cho cậu biết, ý chí của trường học chưa chắc đã đúng, nhưng ý chí trường học lại là ý của đa số học sinh trong trường này, ở chỗ này, bọn họ mới là chủ nhân thực sự.” Cô giáo cũng có phần bất lực. Với tư cách là giáo viên của trường ma, mặc dù học sinh cũng gọi cô ta là cô giáo, nhưng trên thực tế lại có những hạn chế rất lớn, cô ta giống người quản lý ở tầng dưới cùng được thuê bởi ý chí của trường ma hơn.
“Thế giới sau cánh cửa thuộc về người đẩy cửa, ai đẩy cánh cửa này ra thì cần nghe lời người đó.” Trần Ca nửa thật nửa giả nói: “Trừ khi có ai giết chết người đẩy cửa, nếu có ai đó giết người đẩy cửa thì tôi sẽ nghe theo người đó.”
“Thằng điên.” Cô giáo đứng cùng với vài giáo viên khác của trường, cô ta không muốn đứng quá gần Trần Ca.
“Sau khi tôi rời đi, tốt hơn hết là các cô nên phong tỏa nơi này, mặc dù bên trong không có thứ tôi muốn tìm, nhưng quả thực đúng là rất nguy hiểm, chẳng may có học sinh lẻn vào thì sẽ không tốt.”
“Tôi không cần cậu dạy, chúng tôi tự biết phải làm thế nào.”
Trần Ca không dừng lại nữa, anh dẫn những người khác đi về phía trung tâm của trường. Hiện tại anh đã thu hút được nhiều học sinh đi theo, nhưng con số đó vẫn chưa đủ lớn, anh cần nhận được sự tán thành của càng nhiều học sinh càng tốt, để bọn họ tin tưởng mình mới được.
“Cần phải có đủ sự ủng hộ của học sinh trước khi Thường Văn Vũ và họa sĩ phát hiện ra.” Trần Ca biết rất rõ rằng bây giờ họa sĩ và Thường Văn Vũ không để ý đến anh chỉ vì cả hai đều cảm thấy Trần Ca không đủ để đe dọa đến họ, nếu họ phát hiện ra mục đích thực sự của Trần Ca là để ông Hiệu trưởng làm chủ trường ma thì rất có khả năng họ sẽ giết chết Trần Ca trước.
“Trần Ca, bây giờ chúng ta đi đâu?” Cách nhìn của Anh Hồng về Trần Ca đã thay đổi rất nhiều, đến cả việc gọi cả họ cả tên của Trần Ca ra cũng phải do dự một chút.
“Trung tâm của trường có nhiều học sinh nhất, chúng ta đến đó trước đi, hơn nữa, trường của cậu không phải cũng có một vài điều kiêng kỵ liên quan đến Hiệu trưởng trường ma sao? Nghe nói văn phòng Hiệu trưởng ở trung tâm trường học, chúng ta có thể tiện đường ghé qua xem chút.” Trần Ca đã lên kế hoạch kỹ càng rồi, thời gian của anh có hạn, không thể điều tra lần lượt cả mười ba cấm địa được, chỉ có thể đến những chỗ quan trọng nhất thôi.
“Văn phòng Hiệu trưởng và tầng bốn ký túc xá nữ là hai nơi cấm kỵ nguy hiểm nhất, cậu vừa mới ra khỏi ký túc xá nữ, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Binh quý thần tốc (*).”
(*) Binh quý thần tốc: Trong dùng binh, tác chiến, điều quan trọng nhất là hành động nhanh chóng.
Trần Ca cùng Hứa Âm đi tuốt ở phía trước, anh đến gần con búp bê trên vai Hứa Âm, nhỏ giọng nói: “Đã đến lúc ông chứng tỏ bản thân rồi.”
Đôi mắt đỏ ngầu của con búp bê khẽ run, nó muốn tránh xa Trần Ca theo bản năng. Thật ra việc bảo Trần Ca đưa nó ra khỏi ký túc xá nữ là chuyện bất đắc dĩ, nó chỉ muốn thành công rời khỏi ký túc xá nữ thôi, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội trốn thoát.
“Không phải ông nói ông là Hiệu trưởng đầu tiên của trường ma sao? Nói cho tôi biết vị trí văn phòng Hiệu trưởng đi, tôi cần thứ có thể chứng minh thân phận của ông.” Nếu thời gian còn đủ, Trần Ca định sẽ đi đến tất cả các cấm địa ở trong trường ma, sau đó tạo ra mười ba nơi cấm kỵ mới trong nhà ma của mình.
“Thời gian đã qua quá lâu, trong quãng thời gian đó cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngôi trường này trở nên rất khác so với trước đây, muốn đến văn phòng Hiệu trưởng e rằng hơi khó khăn.” Trong khe hở trên ngực của con búp bê xuất hiện những dòng chữ đan dệt từ tơ máu.
“Ông không muốn đi sao?” Trần Ca nắm lấy chân còn lại của con búp bê: “Hay là ông hoàn toàn không phải là Hiệu trưởng đầu tiên của trường ma, những gì mày nói trước đây đều là lời nói dối?”
“Tôi sẽ đưa cậu đến đó!” Con mắt của con búp bê lồi ra: “Có hai văn phòng Hiệu trưởng, một là văn phòng Hiệu trưởng của Học viện tư thục Tây Thành, ở trên tầng cao nhất của trường ma, nhưng trong đó không có gì ngoài một cái vỏ rỗng. Ngoài ra còn có một văn phòng Hiệu trưởng nữa, đó là căn phòng nơi người đẩy cửa sống, cậu ta cực kỳ thích trốn ở đó và theo dõi cuộc sống của những lệ quỷ và quái vật khác sau cánh cửa.”
“Phòng người đẩy cửa ở?”
“Đúng vậy, căn phòng này đã bị giấu đi, rất ít người biết...”
“Đưa tôi qua.” Trần Ca đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
Dưới sự thúc giục liên tục của anh, con búp bê đã đưa anh đến trung tâm của trường học.
“Chính là chỗ này.” Con búp bê chỉ vào bảng thông báo bằng ngón tay duy nhất có thể di chuyển được: “Trong trường ma có rất nhiều phòng ẩn, và mỗi phòng đều có một bí mật riêng, nếu cậu có thể đưa tôi rời khỏi đây, tôi có thể nói vị trí của tất cả căn phòng ẩn đó cho cậu biết.”
Trần Ca dừng lại trước bảng thông báo, trên cái bảng này phủ đầy những thông báo và bản kiểm điểm khác nhau, còn có thêm những bức ảnh của học sinh. Đây không phải là bảng danh dự mà là bảng sỉ nhục, tất cả những gì xấu xí ở trong ngôi trường đều được dán trên bảng này.
“Xé tất cả các thông báo và bản kiểm điểm xuống là sẽ nhìn thấy căn phòng đó.”
“Được rồi.” Trần Ca ra hiệu cho các học sinh phía sau cùng làm, nhưng không một học sinh nào dám xé thông báo trên bảng xuống. Thậm chí anh còn nhìn thấy bức ảnh của một đứa trẻ dán trước mặt anh, đứa trẻ đó cứ nhìn bức hình của mình bị dán trên bảng, không dám ra tay: “Mấy cậu đang sợ cái gì?”
“Phạm sai lầm sẽ bị phạt, chuyện này do ý chí trường học quy định, nếu chúng ta tự tay xé bỏ những thông báo này, tương đương với việc làm trái với quy định của ý chí trường học.” Hàn Tùng nói nhỏ.
“Chẳng trách không ai có thể tìm được căn phòng này.” Sau khi nghe xong, Trần Ca liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Con mắt đỏ máu kia như muốn đè lên đỉnh đầu khiến người ta khó thở, nhưng hình như con mắt này cũng đang phải chịu đựng áp lực rất lớn, trong nhãn cầu tràn đầy những tơ máu đang di chuyển.
“Phê bình là để cảnh cáo, không phải để làm nhục.” Trần Ca giơ tay xé một tờ thông báo: “Chúng ta cùng làm! Đừng lo lắng!”
Do có anh và nhân viên nhà ma dẫn đầu, dần dần càng có thêm nhiều học sinh bắt đầu tham gia.
Qua vài năm, thông báo trên cái bảng này được dán hết lớp này đến lớp khác, phải mất một lúc lâu mới xé được hết, để lộ bức tường đỏ như máu phía sau.
Bức tường dưới các tờ thông báo và ảnh chụp giống như một mảng da đầy sẹo, vết nứt ở khắp mọi nơi và máu thì vẫn đang rỉ ra bên ngoài.
“Lối vào nằm bên trái, bức tường này ban đầu chỉ rộng hơn một mét, nhưng về sau dường như nó đã hấp thụ quá nhiều oán niệm và tự phát triển như bây giờ.”
Trần Ca tiếp tục mò mẫm trên tường, cuối cùng cũng tìm thấy một cánh cửa gần như hòa làm một với tường.
“Đây là phòng người đẩy cửa ở?”
Trần Ca cố gắng đẩy cánh cửa ra, nhìn vào bên trong, trong căn phòng được treo đầy những tấm gương khác nhau.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất