Chương 884: Bảng vẽ hỏng của tôi
Tim đập càng lúc càng nhanh, trong lồng ngực có tiếng đập thình thịch, rất đau, rất lạnh, thở không ra hơi, há miệng ra, trong cổ họng có một mùi ngai ngái.
“Đây là trí nhớ mà tôi từng đánh mất sao? Đây là hương vị của trí nhớ?”
Những giọng nói như thế này vang lên khắp nơi trong ngôi trường ma quái, từng con quái vật không trọn vẹn bước ra từ góc trường, đôi mắt của chúng tràn ngập ác độc, vừa rơi lệ, vừa gào rú.
Ngày càng có nhiều vết nứt xuất hiện trên tấm gương bao phủ ngôi trường ma, khi các học sinh khôi phục lại ký ức đã mất, những tơ máu tạo thành tấm gương cũng bắt đầu mất kiểm soát.
Tấm gương đó về cơ bản được cấu tạo từ ý chí và ký ức của những học sinh trong trường ma, những cảm xúc tiêu cực của con người và những ký ức đau buồn bị lãng quên trở thành sức mạnh của lệ quỷ ở đằng sau cánh cửa, chính chúng đã tạo nên sự siêu việt vượt qua áo đỏ của ý chí trường ma.
Ý chí của ngôi trường ma vẫn luôn bảo vệ ngôi trường, nhưng hôm nay, vì sự phản bội của Thường Văn Vũ và nhiều lý do khác, nó đã phải chịu một thiệt hại nghiêm trọng mà nó chưa từng có.
“Mọi thứ đều trở lại điểm ban đầu.” Một tay họa sĩ cầm chiếc bảng vẽ bị vỡ, tay kia từ từ giơ lên, đưa tay về phía chiếc gương đỏ như máu đã vỡ vụn trên đầu: “Bảng vẽ của tôi... bị hỏng.”
Cảm giác khi bị tước đoạt trí nhớ cũng chẳng tốt đẹp gì, học sinh ở bên trong trường đã từng ngây thơ bao nhiêu thì bây giờ chúng lại trở nên hung ác bấy nhiêu.
Dần dần, tơ máu bắt đầu chủ động tách khỏi mặt gương, các tòa nhà trong trường học trở nên mờ ảo, những giấc mơ mà họa sĩ đã thêu dệt cho mọi người từ từ tan biến, bức màn màu máu khổng lồ che phủ bầu trời rơi xuống, hai khuôn viên lộn ngược sắp sửa chồng lên nhau, mà tâm điểm của sự trùng lặp chính là tòa nhà thí nghiệm nơi họa sĩ đang đứng.
Anh ta đứng giữa tấm gương và hiện thực, giống như hoàn cảnh hiện tại của mình, trong thế giới đỏ như máu là những học sinh không ủng hộ anh ta và sự uy hiếp đến từ thành phố màu đỏ, những thứ trong trường học trong gương cũng từ từ tìm được trí nhớ, muốn bắt được học sinh gây ra mọi chuyện.
Thế giới hai bên gương đều đang đè xuống họa sĩ, nhưng nét mặt của anh ta vẫn không mấy thay đổi.
“Bảng vẽ hỏng thì hãy đổi cái khác tốt hơn, trên đời này không bao giờ thiếu bảng vẽ và thuốc màu, cái thiếu chỉ là người vẽ tranh mà thôi.”
Khi mặt gương màu máu sắp hỏng hoàn toàn, chiếc bảng vẽ trong tay họa sĩ biến thành tro bụi, đây dường như là một ám hiệu nào đó, máu đỏ đang chảy ra từ các tòa nhà trong trường học.
Một kẻ kỳ lạ bị bịt mắt bước ra khỏi thư viện ở khuôn viên phía Đông, và một xác chết màu đen đỏ nổi lên từ hồ nhân tạo ở khuôn viên phía Tây.
Cánh cửa một căn phòng trong ký túc xá nam ở khu trường phía Đông bị đẩy ra, một chàng trai thấp bé rút cây đinh trên mu bàn tay, ném thẻ sinh viên vẫn luôn ở bên cạnh, trên đó chỉ viết ba chữ - Lâm Tư Tư.
Tòa nhà cuối cùng là trạm trung chuyển rác giữa hai khu trường học, một cánh cửa luôn đóng kín bị một con quái vật bốn chân mở ra, mùi hôi thối xộc thẳng vào khoang mũi, vô số ác ý và cảm xúc tiêu cực lao ra ngoài.
Bốn tòa nhà giống như bốn điểm tựa, gương vẫn đang vỡ vụn, cái màn khổng lồ vẫn rơi xuống, nhưng dưới sự chống đỡ của bọn họ, đã tạm thời tránh được sự chồng khít với thế giới màu đỏ.
“Không có tác dụng đâu, nền móng của trường học chính là ý chí của trường ma, cái gương bên ngoài trường học bị vỡ vụn, gương vẫn sẽ vỡ vụn thôi.” Anh Hồng nhìn cái gương vỡ trên trời, hai mắt cô ta đỏ hoe đến đáng sợ: “Ý chí của trường ma có chống lại áo đỏ, đây cũng là nguyên nhân khiến cho trường ma không bị thành phố đó nuốt chửng, hiện tại hai người nhận được sự công nhận của ý chí trường ma nhất lại có bất đồng, hiện thực cùng ảnh ngược bị tách ra, phải kết thúc ở đây rồi.”
“Bùm!”
Lối vào chính của ngôi trường ma hoàn toàn được mở ra, những nhánh cây đen kịt bắt đầu xuất hiện trong màn sương máu, giống như một loại thực vật nào đó, hoặc cũng giống như cánh tay của một xác chết, tất cả những người chạm vào những thứ đó đều bị hút vào sâu trong sương mù và biến mất.
“Trần Ca, chúng ta có nên rời khỏi từ cái giếng đó không? Bây giờ ngôi trường ma đang là mục tiêu của thành phố màu đỏ, có lẽ bọn họ không nghĩ ra có lối ra trong ngôi trường mà.” Không phải vì Hiệu trưởng nhát gan, chỉ là trong tình huống này, ông một nửa áo đỏ cũng không thể thay đổi được cục diện. Hiệu trưởng rất tốt bụng, nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, ông đã không còn tốt bụng một cách mù quáng như vậy nữa.
“Chúng ta đi thôi, trường học ma này đã thật sự kết thúc rồi.” Trần Ca nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía họa sĩ cùng chiếc áo khoác máu của Thường Văn Vũ bên kia trên mái nhà: “Mọi người đều tự quyết định đi, mấy người cho rằng ai là người đẩy cánh cửa này ra.”
“Trần Ca?” Hiệu trưởng thấy giọng điệu của Trần Ca không đúng lắm: “Cậu không sao chứ?”
“Đương nhiên là tôi không có việc gì, hiện tại tôi đang ở trong tình trạng tốt hơn bao giờ hết.” Trần Ca híp mắt lại, đồng tử thu nhỏ lại: “Vẫn là câu nói kia, cảnh đóng kín phía sau cánh cửa thuộc về người đẩy cửa, kẻ đã giết người đẩy cửa chính là chủ nhân của cánh cửa này.”
Hiệu trưởng không hiểu ý của Trần Ca, ông đã sớm biết Trần Ca không phải là đứa trẻ khiến người ta bớt lo, cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhỏ giọng đề nghị: “Hay là chúng ta đi đến chỗ giếng trước đi?”
“Được rồi, phía trước còn có một con đường, chúng ta có thể bình tĩnh mà đi.” Trong lúc nói chuyên, ánh mắt của Trần Ca vẫn luôn hướng về tòa nhà thí nghiệm: “Trong đầu tôi có rất nhiều manh mối đã xâu chuỗi với nhau, lần này tôi tiến vào trường ma cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, tôi vẫn muốn nói chuyện với người đã lợi dụng tôi.”
“Vậy thì... bây giờ chúng ta có thể đến Trường Trung học Mộ Dương được không?” Hiệu trưởng sợ Trần Ca làm chuyện gì đó hấp tấp, ông hy vọng rằng Trần Ca sẽ thành thật, nhưng rất nhanh thì đã phát hiện mình thật thái quá.
“Tới đó thì được, nhưng trước đó, tôi muốn đi bắt người đó trước.” Trần Ca đưa tay chỉ vào Thường Cô, người đang chạy như điên trên sân trường. Trường ma đã bị chia cắt theo ý muốn, họa sĩ thì bị Thường Văn Vũ ngăn chặn, Thường Cô, người đã mở cánh cửa trường ma, lúc này đang chạy trốn về phía tòa nhà dạy học với sự giúp đỡ của "bác sĩ" trong phòng y tế của trường.
“Bác sĩ" có lẽ cũng không tử tế, chắc hẳn anh ta và Thường Văn Vũ đã hình thành một thỏa thuận nào đó, nhưng anh ta lo lắng Thường Văn Vũ sẽ phá vỡ hợp đồng, vì vậy Thường Cô chính là con tin trong tay anh ta.
“Hiện tại gặp trực tiếp bọn họ không tốt lắm đâu?”
“Sau khi tôi thành công, tôi sẽ rời đi ngay lập tức và cố gắng tránh xung đột chính diện.” Trần Ca có lý do để phải bắt được Thường Cô, anh không thể nói với ai về lý do này, bởi vì điện thoại màu đen cũn chính là bí mật lớn nhất của anh, và bí mật này rất có thể đang ở trong tay Thường Văn Vũ.
Mở cuốn truyện tranh, Trần Ca gọi hết toàn bộ áo đỏ ra: “Khi tìm được thời cơ thích hợp thì ra tay, ai cản đường mấy người, chính là kẻ thù!”
Cùng lúc đó, Thường Cô và "bác sĩ" mặc đồ đỏ ở phòng y tế trường học đã chạy trốn trở lại tòa nhà dạy học, như thể họ đã thỏa thuận từ trước, ngay khi Thường Cô và những người khác chạy trốn đến nơi, những tiếng kêu thảm thiết vang lên từ cánh cổng trường ma.
Tiếng khóc này lấn át tiếng gào khóc của những học sinh, và truyền vào tai mỗi học sinh.
Một bóng người mờ ảo xuất hiện trong màn sương máu, cô ấy đứng ở cổng chính trường ma, nhưng không đi vào trong trường, nhưng màn sương máu tràn vào trường ma ngày càng dày đặc, và ngày càng có nhiều quái vật bắt đầu lẫn vào đó.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, không bao lâu sau trong tiếng kêu vang và tiếng nhai cắn, bên cạnh cái bóng đầu tiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ và gớm ghiếc.
Sương mù đã phong tỏa mọi thứ, người trong tòa nhà chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ nhìn từ xa thì hai bóng người đó cũng đủ khiến trong lòng họ sợ hãi và bất lực.