Hệ thống nhà ma

Chương 885: Ba đầu

Chương 885: Ba đầu

“Đó là những thứ trong thành phố màu đỏ?” Thật bất lịch sự khi gọi “người” mà chúng ta gặp lần đầu tiên là thứ đó, nhưng sau khi chứng kiến kết cục của bác sĩ Cao sau khi đi vào thành phố màu đỏ, Trần Ca đã không còn coi những con quái vật trong thành phố màu đỏ này là "người" có thể trao đổi rồi.
Tiếng khóc lóc và tiếng nhai ngấu nghiến vang lên bên tai mỗi người, trước khi nhìn thấy chúng, nhiều học sinh trong trường ma đã bắt đầu sợ hãi.
“Trần Ca, tình hình không ổn, ý chí của trường ma đã bị phân liệt, chỉ bằng những học sinh này thì sợ là sẽ không thể ngăn cản được lâu đâu.” Anh Hồng hiểu khá rõ Thông Linh Trong Trường Ma: “Cánh cửa thu hút tâm hồn tuyệt vọng và nỗi ám ảnh còn sót lại của bọn trẻ, bọn họ có người đã là cô hồn dã quỷ, có những người vẫn còn ở hiện thực, nhưng ý chí lại bị nhốt sau cánh cửa, những học sinh này vô cùng yếu đuối, bọn họ cũng là nền tảng ở tầng chót nhất của ngôi trường ma.”
Trần Ca hiểu ý của Anh Hồng, nền tảng cho ý chí của trường ma thực ra rất mỏng manh, chỉ là bình thường thì nhìn không ra, nay có hỗn loạn lớn thì ý chí của trường ma sẽ càng sớm bộc lộ điểm yếu và có thể thu hút thêm nhiều quái vật.
“Dù sao thì ý chí của trường ma cũng là sự tồn tại trên áo đỏ, có rất nhiều chuyện ở trình độ đó mà chúng ta không thể hiểu được, không nên coi thường thành phố màu đỏ, nhưng cũng không thể xem thường ý chí của trường ma.” Áo đỏ mạnh nhất đã rất đáng sợ, còn trên áo đỏ mạnh như thế nào thì Trần Ca không thể tưởng tượng ra được, anh luôn cảm thấy rằng mặc dù ý chí của trường ma bị chia rẽ nội bộ do Thường Văn Vũ và họa sĩ, nhưng nhất định vẫn giữ lại con át chủ bài mà anh không biết.
“Cánh cửa này đã phát triển thành một con quái vật khổng lồ mà không có người đẩy cửa, nó cũng không thể gửi gắm tất cả hy vọng lên người bọn trẻ.” Bạch Thu Lâm luôn luôn ủng hộ Trần Ca, anh ta cũng không muốn giúp đỡ các học sinh của ngôi trường ma, anh ta cảm thấy ngoại trừ những nhân viên của nhà ma, tất cả mọi người ở đây đều có khả năng trở thành kẻ thù, không cần thiết phải để người của mình phải mạo hiểm tính mạng.
“Nhưng mà...”
“Tìm Thường Cô trước, sau đó nói chuyện khác sau.” Trần Ca bảo Hứa Âm ở lại bên cạnh, mọi người vội vàng chạy lên tầng một nơi “bác sĩ” cùng Thường Cô đang ở: “ Thường Văn Vũ đã phải trả giá đắt cho việc ngăn chặn họa sĩ, cho dù trái tim của cô ta vẫn còn nhưng cũng phải mất một thời gian mới có thể hồi phục lại như bình thường, đây chính là cơ hội của mình.”
Sương mù đỏ như máu dày đặc tràn vào trong trường, giống như những thực vật màu đen trên cánh tay thi thể, chui vào tòa thành dọc theo cửa sổ vỡ nát, toàn bộ trường ma lúc này giống như một trái tim có vô số vết máu và bị hoại tử trên bề mặt.
Các học sinh trong hành lang chạy tán loạn, những đứa trẻ trốn trong lớp cũng đang trong tình trạng tồi tệ, những thứ màu đen này đập vào cửa kính, và ngày càng nhiều vết nứt bắt đầu xuất hiện trên cửa sổ hoàn chỉnh.
“Nếu không muốn chết thì cứ tham gia với tôi đi!” Nếu có thể cứu được thì cứu, Trần Ca nhận những học sinh gặp được ở dọc đường cho vào đội, nhưng làm như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình hình chung, tiếng la hét của những tàn hồn và chấp niệm vang lên khắp nơi trong trường ma, nơi ẩn náu của những cô hồn dã quỷ ngày nào, giờ đây đã trở thành một cái lồng được bọc trong gai nhọn.
Ba áo đỏ mở đường, mạnh mẽ lao đi, đám người Trần Ca lên đến tầng một của tòa nhà dạy học với tốc độ nhanh nhất.
Màn sương máu tràn vào từ cánh cửa vỡ nát, nhìn chỗ này trông còn kinh khủng hơn.
“Tìm được rồi!” Ở góc hành lang dẫn đến phòng y tế của trường học ở tầng một, Anh Hồng chặn “bác sĩ” và Thường Cô.
Mắt trái Thường Cô chảy nhiều máu, bị thương khắp người, chỉ còn chút hơi thở tàn.
“Người sống mở ra quỷ môn, anh không chết cũng sẽ bị lột lớp da.” Trần Ca nhìn chằm chằm Thường Cô trong tay bác sĩ: “Bỏ anh trai của Thường Văn Vũ xuống, anh có thể đi.”
Trần Ca không có vòng vo, nói thẳng ra thứ mình muốn là Thường Cô.
“Mấy người là con át chủ bài khác mà cô ta đã chuẩn bị sao?” Cả người bác sĩ đẫm máu, đã chống lại một cuộc tấn công của ý chí trường học, hiện tại tình trạng của anh ta cũng không khá lắm.
“Nếu như anh không muốn thì cũng có thể ở lại với nhau.” Thái độ của Trần Ca đã rất rõ ràng, bằng mọi giá phải bắt được Thường Cô.
“Tôi sẽ từ bỏ, tôi hy vọng Thường Văn Vũ có thể thực hiện lời hứa của cô ta.” Bác sĩ ném Thường Cô lên hành lang, nhưng ánh mắt lại nhìn Bạch Thu Lâm ở phía sau Trần Ca: “Chiếc gương mà bạn cậu đang đeo có chút quen thuộc.”
“Anh có muốn soi một chút không?”
“Không, tôi chỉ muốn nhắc cậu rằng ở căn phòng cuối cùng ở phòng y tế trong trường cũng có một chiếc gương giống như vậy, và trong gương có giam giữ một con quỷ, anh ta nói dối rất nhiều, sức mạnh cũng rất đáng sợ, là một kẻ điên đã chạy ra từ một bệnh viện nào đó.” Bác sĩ chậm rãi lui về phía sau: “Nếu như không muốn những người xung quanh bị thương, tốt nhất đừng tin bất cứ điều gì anh ta nói.”
Cái mà bác sĩ nói chính là cái gương giam cầm Không Cười, sau khi nói xong anh ta liền biến mất ở cuối hành lang.
“Đúng là một tên kinh khủng.” Nhìn thấy bác sĩ rời đi, Anh Hồng thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn trở mặt với bác sĩ, với tư cách là một trong những học sinh đầu tiên của trường ma, cô biết rõ bác sĩ rất đáng sợ.
“Anh ta có làm cho anh cảm thấy nguy hiểm không?” Trần Ca cũng phát hiện ra bác sĩ có vấn đề, khi anh định đến gần, Hứa Âm cùng nữ quỷ không đầu gần như đồng thời ngăn anh lại.
“Ai có thể đảm bảo cả đời này mình sẽ không bao giờ bị bệnh? Hơn nữa anh ta vẫn là bác sĩ duy nhất của trường ma.” Lời nói của Anh Hồng như ám chỉ điều gì đó: “Người sống này là ai? Đã mở cửa chính của trường học mà còn chưa chết.”
“Anh ấy cũng được coi như là một người bạn của tôi.” Trần Ca ngồi xổm trước mặt Thường Cô: “Tôi đã làm tất cả những việc mà anh em anh yêu cầu, bây giờ anh có thể cho tôi biết Thường Văn Vũ đang ở đâu không?”
Thường Cô đang hấp hối nhìn thấy Trần Ca, anh ta mở miệng, nhưng lại không thể nói được.
Khoé miệng chảy ra máu đen, nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng sợ, hao hết toàn bộ khí lực cũng chỉ có thể giơ cánh tay lên chỉ vào họa sĩ ở sau tấm gương ngoài cửa sổ.
“Cô ấy giấu trái tim mình trong ngôi trường do họa sĩ xây dựng?”
Sau khi nghe được lời nói của Trần Ca, Thường Cô lắc đầu, nhưng vẫn chỉ tay về phía họa sĩ.
“Chỉ có họa sĩ mới đoán được? Hay là...” Mí mắt Trần Ca hơi giật giật: “Cô ấy giấu trái tim của mình trên người họa sĩ?”
Thường Cô vẫn lắc đầu như trước, nhưng vẫn chỉ tay về phía họa sĩ cho đến khi anh ta bất tỉnh.
“Ông chủ, nên làm gì bây giờ?” Bạch Thu Lâm nhìn Thường Cô trên mặt đất, có chút không quyết định được, anh ta lo lắng rằng Trần Ca sẽ thử làm những việc rất nguy hiểm.
“Đi tới phụ cận Trường Trung học Mộ Dương trước, sau khi bảo đảm giếng không có vấn đề gì, sau đó yên lặng chờ đợi.” Trần Ca từ từ nắm chặt tay: “Hiện tại không phải thời điểm nguy hiểm nhất, cho nên đừng vội vàng rời đi.”
Khi Trần Ca và những người khác di tản về phía Trường Trung học Mộ Dương, tiếng khóc và tiếng nhai từ cánh cửa trường ma cũng đồng thời biến mất.
Hình bóng thứ ba xuất hiện trong làn sương mù, nhìn từ xa thì anh cũng không thấy có nơi nào đặc biệt cả, nhưng bóng người xuất hiện cuối cùng lại đứng giữa hai bóng người kia.
“Thật sự có một cánh cửa không chủ.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông truyền đến từ cổng trường, khi anh ta nói, ngay cả gió trong sương máu cũng ngừng thổi, xung quanh toàn trường ma chỉ có giọng nói của anh ta.
Sau khi cẩn thận nhìn hồi lâu, người đàn ông nâng chân trái đi về phía trường ma.
“Bịch!”
Một chân bước ra, có vẻ như một loại ngục tù nào đó đã bị đập tan, cánh cổng sắt của trường ma đập vào tường ở hai bên, bước chân của người đàn ông xuất hiện cuối cùng hạ xuống, đi vào trong trường ma.
Vô số tiếng la hét kinh hoàng phát ra từ chấp niệm, chiếc gương màu máu tương ứng với lối vào chính của trường bắt đầu sụp đổ với tốc độ khó tin.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất