Chương 889: Tôi nhìn thấy anh rồi
Mảnh gương vỡ vụn rơi xuống như mưa bão, trên đỉnh đầu là bầu trời không trọn vẹn, xung quanh là sương máu dày đặc, dưới chân là những sợi gai đen xoắn lại.
Toàn bộ ngôi trường ma quái là một cảnh, đối diện là một thành phố đỏ như máu.
Tất cả những khung cảnh tưởng chừng chỉ có thể nhìn thấy trong cơn ác mộng đều trở thành hiện thực ở thế giới phía sau cánh cửa, ngày tận thế cũng đã không còn đủ để diễn tả thảm cảnh của Thông Linh Trong Trường Ma, có lẽ nơi đây chính là một địa ngục khác.
Thân thể Ác tan nát, vô số linh hồn tà ác chạy ra khỏi bụng anh ta, bay khắp trường ma, chúng đang nguyền rủa cơ thể Ác, và nguyền rủa tất cả những gì chúng nhìn thấy.
Thiên đường do họa sĩ nỗ lực xây dựng giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ, tội lỗi vùi sâu trong trạm trung chuyển rác đã lấy lại được tự do, những gì đen tối nhất trong lòng mỗi người đều tuôn ra, chúng nó la hét, chửi rủa, dùng đủ mọi hành vi cực đoan để nói cho người đứng xem biết bản chất tối tăm của con người có thể đến mức nào.
Chúng từng là thứ mà họa sĩ cố gắng che đậy, và bây giờ chúng được chính họa sĩ giải phóng ra, trả thù những ma quỷ xung quanh một cách bừa bãi, cho dù là học sinh trong trường ma hay người ngoài.
Những thứ bẩn thỉu này đều chạy ra từ trạm trung chuyển rác, mặc dù nói tất cả những điều chúng làm hiện tại đều là trút giận, nhưng ở thời điểm đặc biệt này, chúng cũng đã giúp họa sĩ chia sẻ không ít áp lực.
Những con quái vật trong thành phố màu đỏ đang mạnh mẽ kéo đến, nhưng cuộc tấn công nguy hiểm nhất đã được họa sĩ hóa giải, anh ta sử dụng khả năng đặc biệt của mình để tiêu diệt Thiện, và với sự trợ giúp của những cảm xúc tiêu cực tích tụ nhiều năm trong trường ma, Ác cũng đã bị tiêu diệt, và giờ chỉ cần hạ gục kẻ thù cuối cùng nữa thôi.
Cánh tay kết nối với tấm gương đỏ như máu, họa sĩ có được sự tán thành của hơn nửa học sinh trong trường ma, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến anh ta có thể chống đỡ đến tận bây giờ.
Chỉ cần không bước ra khỏi trường ma, họa sĩ có thể phô diễn sức mạnh vô cùng đáng sợ, điểm này Thường Văn Vũ cũng có thể làm được, chính vì họa sĩ biết rõ những điều này, cho nên vừa nãy anh ta mới trực tiếp giết chết Thường Văn Vũ.
Thế giới đằng sau cánh cửa là mỗi bước đi đều phải cẩn thận, bất cứ sai sót nhỏ nào cũng dẫn đến việc hồn phi phách tán, người đàn ông trong sương máu bởi vì đánh giá thấp họa sĩ mà đã hủy hoại lợi thế của chính mình.
Thiện Ác đều mất, nhưng người đàn ông trong sương máu vẫn không lùi bước, theo anh ta đây là cơ hội mà mình không nên buông tay.
Anh ta có thể đi bộ ra khỏi thành phố và đến gần trường học ma quái trong một thời gian ngắn, điều đó cho thấy anh ta chỉ sống ở khu vực bên ngoài của thành phố đó, điều đó có nghĩa bên trong thành phố đó còn có những con quái vật đáng sợ hơn anh ta vô số lần.
Nếu không thể chiến thắng trường ma trong thời gian ngắn, một khi thu hút sự chú ý của lũ quái vật ở trung tâm của thành phố màu dỏ, cánh cửa này sẽ bị những "người" khác cướp mất.
Cơn bão bao gồm sương máu từ từ đến gần, họa sĩ cả người là vết thương lặng lẽ nhìn vào tâm bão, đôi mắt anh ta từ từ thay đổi, những tơ máu kéo đồng tử của anh ta, đôi mắt đen của anh ta từ từ tan ra, trong hốc mắt anh ta chỉ còn lại một màu đen sâu thẳm.
“Anh cho rằng anh trốn đi là tôi sẽ không nhìn thấy anh nữa sao?”
Hình bóng họa sĩ hiện lên trên từng mảnh gương rơi từ trên bầu trời xuống, đôi mắt đen của anh ta nhìn chằm chằm về một hướng nhất định.
Khi sóng gió ập đến, họa sĩ không hề né tránh, anh ta không biết khả năng của đối phương là gì, cũng không biết đối thủ sẽ tấn công như thế nào.
Trong trường hợp này, phương pháp phòng thủ tốt nhất là liên tục tấn công, để đối thủ có thể chết bất cứ lúc nào và không thể sử dụng năng lực của chính mình.
Họa sĩ gần như không có chút phòng bị nào, anh ta đang không ngừng tìm kiếm cơ hội, nhưng người đàn ông trong sương máu lại không để lộ chút sơ hở nào, mảnh gương vỡ tan trên trời cũng không thể tiếp cận đối thủ.
Không nhìn thấy thì không thể vẽ ra được, cho nên đây được coi là một trong những điểm yếu của họa sĩ.
“Sức mạnh của anh đến từ ý chí của trường ma, từ khi anh chiến đấu với Ác, anh vẫn luôn sử dụng cái gương trên bầu trời, sức mạnh của anh chính là đến từ đó, hình như thứ tôi muốn cũng có ở đó.” Người đàn ông này cực kỳ xảo quyệt, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, càng ngày càng âm thầm nắm được nhiều thông tin, khi anh ta thực sự ra tay, chắc chắn đã phải nắm chắc mười phần rồi.
Cơn bão đẫm máu chạm vào tấm gương trên bầu trời, người đàn ông không đối mặt với họa sĩ, anh ta đang lẩn trốn trong cơn bão và tìm kiếm manh mối về cánh cửa.
“Anh thật thông minh, nhưng cũng rất ngu ngốc, lòng tham của anh vượt xa khả năng của bản thân.” Họa sĩ đưa cánh tay ra sau lưng, đưa bàn tay gãy vừa bị Ác cắn về phía cái gương.
Lần này cánh tay của anh ta đã chạm tới hồ nước nhân tạo ở trường học phía Tây.
Xác chết nổi trên mặt hồ vốn là nằm sấp xuống, khi cánh tay của họa sĩ xuyên qua gương và chạm đến mặt nước thì thi thể đó đã lật người lại và để lộ khuôn mặt mình.
Khuôn mặt đó khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, khuốn mặt đó giống hệt như Phạm Úc ở bên ngoài cửa!
“Trí nhớ mỗi người đều thăng trầm trong tâm trí, giống như là một biển ký ức ở bên trong trường ma, nơi đây chứa đựng những ký ức đời thường nhất của tất cả học sinh, kể cả những điều tôi đã quên.” Khuôn mặt của họa sĩ thực ra rất giống Phạm Úc, nhưng bởi vì khí chất hoàn toàn khác biệt nên khiến ai nhìn cũng tưởng là hai người.
Cánh tay vừa bị Ác gặm cắn bắt lấy xác chết trong hồ nước nhân tạo, họa sĩ dừng một lúc rồi từ từ siết chặt các ngón tay lại.
Thi thể hóa thành máu ở trong lòng bàn tay họa sĩ, từng giọt từng giọt rơi vào hồ nước nhân tạo.
Ký ức bình thường bị đâm đến đau nhức, nước hồ vốn bình thường đã dần trở nên khác xưa, đầu tiên là tạo nên những đợt sóng cực nhẹ, sau đó trở nên đục ngầu, trên mặt hồ xuất hiện những bọt đỏ như máu, dần dần toàn bộ nước hồ đều trở thành màu đỏ như máu.
“Bức tranh tôi tự vẽ, hãy để tôi tự tay xé đi.” Cánh tay họa sĩ đột ngột rơi xuống, gương vỡ tung, hồ nước đỏ như máu đổ xuống.
Nhiều giọng nói khác nhau vang lên trong ngôi trường ma quái, ký ức dường như có sự sống, khoảng cách từ bầu trời đến mặt đất chính là cuộc đời của họ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, những hộp vuông ký ức đã biến thành một cơn mưa mịn, xuyên qua cơn bão và bao trùm trường học.
Họa sĩ đã cướp hết ký ức của mọi người trong trường học, hiện tại anh ta đích thân trả lại tất cả ký ức đó cho bọn họ.
Những học sinh trong trường ma đã nhớ lại rất nhiều điều mà họ quên, những khoảng thời gian buồn chán nhất khi họ còn sống, không ngờ lại biến thành những sự nhớ nhung không ngừng sau khi chết, chính những điều bình thường và đơn giản đó lại tạo nên những bản thân khác nhau.
Đôi mắt đỏ ngầu trên mặt gương màu máu lại bắt đầu vỡ nát trên diện rộng, ý chí của học sinh bị chấn động, mặt gương rung chuyển, toàn bộ trường học chỉ còn lại ba chỗ xem như là ổn định.
Một là tòa nhà thí nghiệm nơi họa sĩ từng đứng, hai là thư viện nơi người đàn ông bị bịt mắt ở, và tòa kia còn lại là tòa nhà dạy học đổ nát ở trường học phía Đông.
Lâm Tư Tư và con quái vật đi bằng bốn chân ở trạm trung chuyển rác đều chạy vào thư viện, trong tòa nhà dạy học ở trường học phía Đông không có bất kỳ người nào, nhưng nơi đó lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào, điều này rõ ràng là không bình thường.
“Cánh cửa được giấu trong tòa nhà dạy học sao?” Người đàn ông trong sương máu ngay lập tức lao về phía tòa nhà dạy học, nhưng lần này họa sĩ không ngăn anh ta lại.
Những giọt mưa ký ức rơi vào cơn bão đẫm máu, ngoại trừ họa sĩ thì không có ai để ý, từng giọt mưa đều đang phản chiếu bóng dáng họa sĩ.
Đôi mắt đen của anh ta nhìn chằm chằm vào tâm bão, đôi môi đầy vết thương chậm rãi hé mở: “Tôi đã nhìn thấy anh rồi.”