Chương 888: Để tôi vẽ tranh cho anh
Ngay cả khi ở trong thế giới phía sau cánh cửa, cũng có rất ít những lệ quỷ điên cuồng như họa sĩ vậy.
Anh ta không giống những con quái vật khác, anh ta không thể phân biệt thiện ác, không ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì, và cũng không ai biết một giây sau anh ta sẽ làm ra chuyện gì, nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng, áo đỏ này vô cùng đáng sợ, để đạt được mục đích, có thể nói là không từ thủ đoạn.
Anh ta không quan tâm đến cái nhìn của người khác và cũng không có sự kiềm chế về mặt đạo đức, tất cả những việc anh ta làm là vì anh ta cảm thấy mình nên làm.
Người như vậy rất đáng sợ, người đàn ông trong sương máu cũng hiểu được điều này.
Gió mang thùi hôi thối xẹt qua bầu trời, tiếng la hét vang vọng khắp trường học, nhưng dù là Ác hay là họa sĩ thì cũng không có một ai lay động.
Ác cắn mạnh cánh tay họa sĩ, bụng của anh ta căng ra, trên mặt lợn xuất hiện những mạch máu đen, cơ thể dần trở nên không cân đối.
Tình huống của họa sĩ cũng không quá tốt, anh ta dùng thân thể mình làm vật dẫn, để đưa tất cả tội lỗi tích tụ trong trường học vào miệng của Ác.
Anh ta muốn Ác chết vì no, thuận tiện giải quyết những tội lỗi tích tụ trong trường ma.
Ý tưởng là tốt, nhưng vấn đề là chính anh ta là vật dẫn, và tất cả tội lỗi đều phải đi vào cơ thể của họa sĩ trước, sau đó mới tiến vào miệng Ác.
Đây là một cuộc đấu của ý chí, và ai không chịu được trước sẽ là kẻ có kết cục vô cùng thê thảm.
Trên mặt nổi lên những mạch máu đen, mạch máu như có độc rắn di chuyển, đập liên hồi, và có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Dưới tình huống như vậy, họa sĩ nhìn vào người đàn ông trong màn sương máu.
Từng lớp sương mù dày đặc ngăn lại, người đàn ông biết rằng họa sĩ không thể nhìn thấy chính mình, nhưng vẫn cảm thấy có chút chột dạ, anh ta rất sợ năng lực của họa sĩ.
“Những thứ bẩn thỉu ở thành phố đó cũng giống như anh sao?” Vẻ mặt của họa sĩ rất đáng sợ, hai chữ dữ tợn đã không còn đủ để miêu tả: “Anh chỉ có thể trốn trong sương mù, thậm chí còn không có đủ dũng khí để đối mặt với dục vọng của chính mình sao?”
“Lời nói của anh đã tăng lên rồi, điều đó chứng tỏ anh đã trở nên yếu ớt.” Người đàn ông trong sương máu không quan tâm họa sĩ nói cái gì, thao túng sương máu che phủ thân thể: “Tôi chỉ muốn cánh cửa đó...”
“Anh sẽ không bao giờ tìm được cánh cửa đó, ngay cả khi cánh cửa đó ở trước mắt anh, anh cũng không thể nhìn thấy nó.” Người họa sĩ dường như đang nói để giữ cho mình tỉnh táo, khuôn mặt anh ta đã hoàn toàn biến dạng và vặn vẹo, anh ta bây giờ còn trông còn đáng sợ hơn bất kỳ con quái vật nào anh ta đã từng vẽ.
Tội lỗi vô tận và những cảm xúc tiêu cực ùa vào cơ thể, và tất cả những nỗi đau mà học sinh trong trường ma trải qua đều hiện lên trong tâm trí anh ta, cuộc sống luôn có rất nhiều điều có thể làm trái tim con người đau đớn, có thể là một lời nói hay là một sự việc nào đó, chúng giống như nhữn chiếc đinh cắm vào trái tim.
Ngoài mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười, nhưng chỉ cần tim còn đập, vết thương đều sẽ bị ảnh hưởng, máu đen tùy thời có thể chảy ra.
Không khó để rút chiếc đinh bị mắc kẹt trong tim, nhưng dù có thực sự an tâm thì sau khi chiếc đinh được rút ra, nó vẫn sẽ để lại một vết thương xấu xí.
Cái đinh đâm càng đau, vết thương lại càng sâu, họa sĩ cũng không thể xoa dịu vết thương trong lòng từng người một, cho nên anh ta chỉ có thể nhổ đinh ra trước, sau đó sẽ xóa ký ức của lũ trẻ.
Không nghĩ tới nữa thì sẽ không đau, họa sĩ đã giúp mọi đứa trẻ ở trong trường học, chỉ để lại những điều đẹp đẽ cho chúng, và những chiếc đinh tượng trưng cho nỗi đau được cho vào trạm trung chuyển rác.
Những ký ức không thể nguôi ngoai, thì chôn giấu ở nơi càng sâu hơn.
Những chiếc đinh này sẽ không biến mất vì chủ nhân bỏ quên chúng, xét đến cùng thì chúng cũng là một phần của ký ức, vì có đau đớn và buồn bã nên cuộc đời mới coi như là trọn vẹn.
Họa sĩ chưa bao giờ nghĩ đến việc xử lý những “đồ bỏ đi" này, thì lúc này, Ác đã xuất hiện.
“Hình như tôi vẫn luôn nhầm lẫn một điều, thiên đường không phải là không có tội ác, khi mặt trời lặn xuống, đã định trước là sẽ luôn có bóng ma tồn tại, có lẽ tôi có thể xây dựng một thiên đường trong bóng tối.” Họa sĩ đang lẩm bẩm một mình, dường như chỉ có thể suy nghĩ miên man, mới không bị lạc vào mê cung.
Lúc này anh ta đang đứng bên bờ vực sụp đổ, trước đây bác sĩ Cao cũng đã từng gánh chịu mọi tội lỗi phía sau cánh cửa ở cảnh ba sao, cho dù là áo đỏ cấp cao nhất thì cũng thiếu chút nữa là hồn phi phách tán, lúc này họa sĩ đang gánh chịu mọi thảm họa của cảnh bốn sao, có thể chống đỡ đến hiện tại cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Đây là một cuộc đấu chí, họa sĩ đang đứng ở bờ vực phát điên, tình hình của Ác cũng không tốt.
Anh ta có thể nuốt chửng những cảm xúc tiêu cực, hấp thụ những tai họa và bất hạnh, nhưng phải mất một thời gian mới có thể biến đổi được, anh ta chưa từng gặp phải trường hợp như vậy bao giờ và từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai mất nhiều năm để bóc toàn bộ tội nghiệt bên trong cảnh bốn sao.
Hứng thú của Ác rất lớn, nhưng anh ta cũng không thể nuốt trôi nỗi bất hạnh của cả ngôi trường ma quái.
Quái vật thành phố màu đỏ đã đánh giá thấp Thông Linh Trong Trường Ma, cho dù ở đây không có một lệ quỷ trên áo đỏ nào hoàn chỉnh, nhưng nó vẫn là cảnh bốn sao được điện thoại màu đen đánh giá!
Ý nghĩ xấu xa như một dòng thác đen đổ vào cơ thể của họa sĩ, và sau đó đều bị tống vào miệng của Ác.
Thời gian gần như mất đi ý nghĩa khi ở sau cánh cửa, cũng không biết đã qua bao lâu, thân thể Ác bắt đầu biến dạng, mặt nạ hình con lợn bị giãn ra, toàn thân sưng to lên gấp mấy lần.
“Cái miệng đó không phải là tận cùng, nếu mấy người muốn tự do thì hãy tranh thủ tự mình đấu tranh đi. Hãy phá bỏ nó, và mấy người có thể có được tất cả những gì mình muốn.” Họa sĩ biết mình đã đóng cái gì ở trạm trung chuyển rác, đó chính là mặt tối nhất trong ngôi trường ma quái này.
Áp lực mà Ác phải thừa nhận lớn hơn họa sĩ rất nhiều, anh ta không có thời gian để thở, tội lỗi trong bụng anh ta còn chưa tiêu hóa hết, càng có thêm nhiều linh hồn ma quỷ ngưng tụ từ bóng tối tuyệt vọng chui vào trong miệng anh ta.
Tròng mắt dưới tấm mặt nạ con lợn bất an chuyển động, cổ họng phát ra tiếng động khó chịu, giống như cổ họng của người ăn cá bị mắc xương vậy.
Người đàn ông trong sương máu có một linh cảm xấu, anh ta nhất định phải ra tay câu giờ để Ác tranh thủ tiêu hóa.
“Đồ tà giáo phía sau cánh cửa.” Cuối cùng người đàn ông quyết định ra tay, màn sương máu biến thành một cơn bão đỏ, người đàn ông đứng giữa tâm bão: “Tôi sẽ cho anh biết việc xây dựng một thiên đường trong địa ngục là một chuyện ngu ngốc như thế nào.”
Ngay khi người đàn ông dẫn đầu ra tay, họa sĩ đã phản ứng ngay lập tức, cánh tay còn lại phía sau lưng anh ta duỗi thẳng về phía phòng ngủ nơi Lâm Tư Tư ở.
Ở bên kia tấm gương, Lâm Tư Tư dường như đã biết ngày này sẽ đến, cậu ta quay lại nhìn phòng ngủ của mình rồi lặng lẽ rời đi.
Cánh tay làm xước mặt gương, điểm tựa thứ hai bị phá hủy, vô số mảnh gương bao gồm ký ức và giấc mơ rơi xuống, và mỗi mảnh gương đều phản chiếu bóng dáng của họa sĩ.
Vết thương trên người anh ta bị rách toạc, cánh tay thò ra khỏi vết nứt còn dính máu đen, chậm rãi vẫy vẫy: “Mỗi mảnh gương ở nơi này đều là con mắt của tôi, chỉ cần tôi muốn nhìn thấy ai, mọi thứ về người đó đều sẽ bị tôi cướp đoạt.”
Họa sĩ chưa bao giờ sợ bất cứ ai, sự điên rồ của anh ta đã vượt quá dự đoán của mọi người, kể cả Trần Ca.
Cánh tay bắt lấy Ác và xuyên qua cơ thể sưng tấy của Ác, họa sĩ không màng đến người đàn ông trong màn sương máu mà dồn mọi tai họa, tội lỗi ở trường ma vào thân thể của Ác.
Thác nước đen kịt bạo phát, sau khi thân thể Ác phình to đến cực hạn, cuối cùng nổ tung ra!
Vô số linh hồn tà ác chui ra từ trong cơ thể Ác, toàn bộ trường ma bị bao phủ bởi cảm xúc tiêu cực.
Áp lực, âm u, họa sĩ cả người đầy máu đen ném thể xác Ác xuống, anh ta đứng ở trung tâm trường ma.
“Tôi tiêu diệt cái thiện, vứt bỏ cái ác, hiện tại chỉ còn lại có một mình anh, đến đây đi, để tôi vẽ tranh cho anh!”