Chương 894: Đây là cơ hội của tôi
Cánh của của Thông Linh Trong Trường Ma cuối cùng cũng xuất hiện, nó là sự tồn tại thực sự duy nhất trong thiên đường trong mơ này, cũng là trung tâm thực sự của thế giới gương.
Khi ảo ảnh tan biến, thiên đường do họa sĩ xây dựng cũng tan tành, sau khi mộng tưởng bị phá giải, trong trường học rộng lớn giờ chỉ còn lại cánh cửa này.
Nó trông bình thường và không có gì nổi bật, và cũng rất khác so với những cánh cửa trong các cảnh khác, không có vết máu trên đó, giống như một cánh cửa bình thường trong thực tế.
“Nhìn xem! Có cái gì đó sau cánh cửa!”
Ai đó trong đám đông hét lên, ánh mắt của mọi người đều nhìn ra sau cánh cửa.
Một hình bóng màu đỏ như máu được phản chiếu trên tấm cửa bị nứt, một người phụ nữ đang đứng núp sau tấm ván cửa.
Cô ta không cao lắm, mặc quần áo rất bình thường, chỉ có điều hơi chói mắt là lồng ngực nơi trái tim cô ta bê bết máu.
Người phụ nữ này có một trái tim đang rỉ máu.
“Thường Văn Vũ? Cô ta vẫn luôn trốn sau cánh cửa đó sao?”
Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, không ai đoán được Thường Văn Vũ sẽ nấp sau cánh cửa, nên bây giờ khiến tất cả mọi người, kể cả họa sĩ đều ngạc nhiên.
Đương nhiên người kinh ngạc nhất chính là người đàn ông trong sương máu, mình phải tốn công lắm mới tìm đến cửa, vừa định chạm vào cửa thì không ngờ phía sau cánh cửa lại có một người khác đứng.
Trong lòng anh ta có dự cảm không lành, mọi thứ anh ta làm dường như chỉ là dẫn đường cho người khác.
Thường Văn Vũ dường như đã đoán được mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, cô ta không hề hoảng sợ, khi bàn tay của người đàn ông sương mù sắp chạm vào cửa, cô ta đã chặn trước.
“Thường Văn Vũ!”
Người đàn ông trong sương máu hét lớn một tiếng, nhưng cánh tay đã hóa thành máu đen cũng không thể tới gần cửa.
Thường Văn Vũ mặc bộ quần áo bình thường ôm chặt trái tim đang rỉ máu, khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ chế giễu, trên áo khoác xuất hiện những ký tự kỳ lạ, và khi những ký tự đó biến mất, học sinh trong ngôi trường ma cứ thế ngã xuống đất, có vẻ như bị rút hết sức lực.
“Cánh cửa này ngay từ đầu đã không thực sự coi trọng những người trong trường ma, nó không ngừng dẫn dụ những linh hồn đang hoang mang trong hiện thực chỉ là để củng cố bản thân và khiến bản thân không còn đơn độc nữa. Hành vi này với ma quỷ có khác gì nhau chứ? Thậm chí còn không bằng ma quỷ, ít nhất thì ma quỷ còn lợi dụng lòng tham và hy vọng của con người, nhưng cánh cửa này lại dùng sự hèn nhát và tuyệt vọng trong trái tim của mỗi người.” Thường Văn Vũ đã chuẩn bị từ lâu, có thể tranh đoạt với họa sĩ trong trường ma, cô ta cũng là một người rất khó đối phó.
“Lấy hy vọng để dụ dỗ, khiến mọi người lầm tưởng nơi này là thiên đường để thoát khỏi thực tại, nhưng sau khi thực sự đến đây thì mới phát hiện ra rằng đây mới là tầng sâu hơn của địa ngục, không có cứu rỗi, không có hy vọng, thậm chí cả cơ hội trốn thoát cũng không có.” Thường Văn Vũ nhìn cánh cửa bị phá trước mặt: “Tại sao lại giữ lại một cánh cửa như vậy chứ?”
Cô ta dường như đang hỏi lại người họa sĩ, những cũng dường như đang trò chuyện với cánh cửa.
“Tôi biết chính xác vị trí của cánh cửa, nhưng cánh cửa này chưa bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, nếu không phải bị ép vào tuyệt vọng, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy cánh cửa này.” Nụ cười trên mặt Thường Văn Vũ từ từ biến mất, cô ta đứng chặn trước cửa, các ký tự ở phía sau xuyên vào khe cửa nứt trên cửa, cánh cửa bị nứt khẽ run lên, như thể đang gào khóc.
“Hoạ sĩ, thực ra có một điều mà anh chưa biết, kể từ khi tôi rời trường ma lần trước, tôi đã không còn được công nhận bởi ý chí của trường ma nữa. Nhưng anh có bao giờ tự hỏi tại sao tôi lại mất đi sự công nhận của ý chí trường ma không, trong khi trong trường học này còn có rất nhiều người nguyện ý giúp đỡ tôi như vậy?" Thường Văn Vũ đang dò hỏi họa sĩ, người đàn ông trong sương máu bị vây ở giữa, trước mặt sau lưng đều có địch, lúc này anh ta mới là người lo lắng nhất.
Họa sĩ không trả lời câu hỏi của Thường Văn Vũ mà liên tục tấn công người đàn ông trong màn sương máu.
“Trong lòng anh cũng có câu trả lời, chỉ có điều anh đang trốn tránh mà thôi, không phải học sinh nào trong ngôi trường ma quái này cũng muốn ở lại, họ nên có sự lựa chọn của riêng mình. Nếu không thể lựa chọn cuộc sống của mình, thì dù có đi đâu, nó cũng chỉ là sự thay đổi một cái lồng khác mà thôi.” Thường Văn Vũ canh giữ cánh cửa, cô ta muốn phá hủy cánh cửa này, người đàn ông trong sương máu thì muốn có được cánh cửa đó, còn họa sĩ bây giờ chỉ muốn giết người.
Ba người họ có những mục đích khác nhau, nhưng họ lại chiến đấu với nhau.
Khó chịu nhất trong số đó là người đàn ông sương mù máu, anh ta tiến cũng không được lùi cũng không xong, nhưng anh ta lại không cam lòng, vì cánh cửa đã ở ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay.
Có người coi trường ma là nơi ẩn náu, cũng có người coi trường ma như một cái lồng không thể thoát ra, có người liều lĩnh thay đổi trường ma, biến điều xấu thành điều tốt, một số khác lại muốn phá hủy mọi thứ không tốt đẹp, để nó không còn quấn lấy nhiều người nữa.
Trận chiến phía trên trường ma, Trần Ca nhìn thấy, nhưng anh cũng không dám liều lĩnh chủ động đánh giá ai đúng ai sai, mỗi người đều có chủ kiến của riêng mình, trường ma tưởng như có một ý chí thống nhất, nhưng thật ra lại rất mong manh.
“Trần Ca, bây giờ là một cơ hội tuyệt vời, chúng ta hãy rời khỏi hành lang trong bãi tập này đi.” Anh Hồng không quan tâm đến việc giữa họa sĩ và Thường Văn Vũ, ai có thể giành được chiến thắng cuối cùng, cô ấy chỉ muốn rời khỏi đây, cái trường học này so với đại đa số học sinh ở đây đều là một hồi ức không tốt đẹp gì.
“Hiện tại quả thực là một cơ hội tốt.” Cơ hội mà Trần Ca nói cùng cơ hội mà Anh Hồng nói căn bản là hai việc khác nhau, anh rất can đảm, hai mắt lặng lẽ hướng lên trời: “Để bọn họ đánh nhau đi , những áo đỏ hàng đầu mà hiện tại chúng ta chỉ có thể nhìn đầy ngưỡng mộ, sớm muộn gì cũng sẽ gục ngã, đến lúc đó chúng ta se ra tay.”
“Anh muốn tấn công bọn họ?” Anh Hồng bị lời nói của Trần Ca làm cho sợ đến toát mồ hôi lạnh, cho dù là người đàn ông trong sương máu, hay là họa sĩ và Thường Văn Vũ, tùy tiện chọn một kẻ nào cũng có thể dễ dàng giết áo đỏ bình thường, bọn họ đã chạm vào ngưỡng trên áo đỏ, thậm chí nếu có sự trợ giúp trường ma, bọn họ còn có thể phát huy sức mạnh của mình gần với trên áo đỏ.
“Đừng sợ bọn họ, hãy nhìn kỹ mà xem, mặc dù họa sĩ và Thường Văn Vũ có mâu thuẫn với nhau, nhưng họ đang chung tay đối phó với người đàn ông trong sương máu. Người đàn ông ẩn mình trong sương máu nếu đơn độc chiến đấu với họa sĩ thì còn có ưu thế, chứ nếu họa sĩ cùng Thường Văn Vũ hợp sức tấn công, thất bại chỉ là việc sớm muộn mà thôi.”
“Cái kết của người đàn ông trong sương máu, hoặc là sẽ thoát khỏi trường ma hoặc là bị họa sĩ cùng Thường Văn Vũ xé xác ra ăn, điều quan trọng nhất là giữa họa sĩ và Thường Văn Vũ vẫn tồn tại mâu thuẫn không thể hòa giải, sau khi người đàn ông trong sương máu ngã xuống, hai người họ nhất định sẽ chiến đấu lần nữa.” Trần Ca nhìn thấu mọi chuyện: “Thường Văn Vũ muốn phá hủy cánh cửa của trường ma, còn họa sĩ muốn lợi dụng cánh cửa đó để xây dựng lại thiên đường ở đây, hai người họ đều không để bỏ qua cơ hội này.”
“Méo mó có hơn không, tôi vẫn nghĩ tốt hơn là chúng ta không nên nhúng tay vào, có thể trốn thoát cũng đã là chuyện rất may mắn rồi.” Không chỉ Anh Hồng, Hàn Tùng và các học sinh khác trong trường ma cũng không muốn đối đầu với họa sĩ hay Thường Văn Vũ, nhưng các nhân viên của nhà ma lại không nói một lời, có vẻ rất tin tưởng vào Trần Ca.
“Điều kinh khủng nhất của họa sĩ chính là khả năng đặc biệt của anh ta, Thường Văn Vũ vẫn không lộ diện, chỉ định cố gắng tiêu hao năng lực của họa sĩ. Hai bên liều mạng tranh đấu, nhất định sẽ dùng hết những con át chủ bài có thể dùng được, sau khi phân định thắng bại, những gì chúng ta phải đối mặt chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch mà thôi.”