Hệ thống nhà ma

Chương 895: Bức vẽ cuối cùng

Chương 895: Bức vẽ cuối cùng

Giọng điệu bình tĩnh của Trần Ca như thể những gì anh đang nói chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
“Bởi vì vẫn luôn sống trong trường ma, cho nên việc sợ họa sĩ và Thường Văn Vũ là rất bình thường, nhưng trong mắt tôi và những người ngoài khác, bọn họ chỉ là hai áo đỏ cấp cao nhất rất bình thường mà thôi.”
Nghe thấy lời an ủi của Trần Ca, Anh Hồng và các học sinh trong trường ma khác càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Áo đỏ cấp cao nhất không phải loại bình thường.” Anh Hồng nhỏ giọng thầm thì, cô nhìn Trần Ca, đột nhiên nhớ tới mấy lời mà chủ nhiệm Lôi đã nói lúc trước, ánh mắt cô bất giác rơi vào cái bóng của Trần Ca.
Cô có thể cảm nhận được có thứ gì đó lẩn trốn trong cái bóng của Trần Ca, nhưng hơi thở đó yếu ớt đến mức không thể cảm nhận được rõ ràng.
“Quên đi, tôi sẽ tin cậu một lần.” Anh Hồng nói xong liền chạy đến bên cạnh Anh Bạch, nắm tay Anh Bạch thật chặt.
“Cậu...”
“Lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được buông tay tôi, cậu phải biết rằng, trên đời này người duy nhất đối xử với cậu hết lòng chỉ có một mình tôi thôi.” Anh Hồng nói với giọng điệu tang thương, khiến Anh Bạch bị dọa sợ.
Bên ngoài trường ma liên tục vang lên những tiếng đánh nhau, nhìn bên ngoài thì có vẻ Trần Ca rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lại rất bất an.
Anh đã gọi tên Trương Nhã trong lòng không biết bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Không có Trương Nhã, chỉ dựa vào những áo đỏ bên cạnh, nếu cố gắng đánh một trận, cùng lắm chỉ là đủ năng lực phản kháng mà thôi.
“Giếng cạn của Trường Trung học Mộ Dương chôn giấu bí mật ở đáy lòng của họa sĩ, họa sĩ chắc chắn biết sự tồn tại của giếng cạn, con đường đó không đủ an toàn. Hơn nữa, cho dù rời khỏi trường ma bằng cái giếng cạn đấy, để băng qua thành phố màu đỏ và đến được Khu nội trú số Ba cũng là việc hết sức khó khăn.” Bên cạnh Trần Ca hiện đang tập hợp một số lượng lớn học sinh, và anh thực sự không chắc chắn sẽ dẫn những học sinh này rời đi cùng nhau.
Nếu thực sự muốn đi bộ qua thành phố màu đỏ, có khả năng phần lớn học sinh đều sẽ bị hồn phi phách tán và bị chôn vùi trong thành phố đó mãi mãi.
“Cách an toàn nhất là chờ đợi, chúng ta hãy cố gắng làm chủ tình hình.”
Thông Linh Trong Trường Ma là cảnh bốn sao, không phụ thuộc vào thành phố màu đỏ bên ngoài, hiện tại cánh cửa đã xuất hiện, ở đây càng ngày càng có ít bí mật, cũng nổi lên càng ngày càng nhiều chuyện, Trần Ca lại càng có thêm tin tưởng.
“Trần Ca, tôi muốn hỏi cậu thêm một điều, cậu thật sự nghĩ chúng ta có thể trở thành chủ nhân mới của chỗ này sao? Chúng ta có thể làm tốt hơn họa sĩ sao?" Hiệu trưởng có chút bất an, ông là người lớn tuổi nhất ở đây, cũng là người có lý trí nhất: “Sức mạnh của họa sĩ gần như là trên áo đỏ, anh ta có năng lực đặc biệt đáng sợ như vậy, nhưng cho dù như vậy anh ta cũng không thể hoàn toàn điều khiển trường ma và đạt được sự chấp thuận của cánh cửa đó, cậu nghĩ chúng ta có thể làm được sao?”
Hiệu trưởng có hơi nghi ngờ trong lòng, nhưng ông cũng không nói ra.
Trần Ca muốn ông trở thành Hiệu trưởng của trường học ma, nhưng ông cũng chỉ là nửa áo đỏ, đừng nói là so sánh với họa sĩ, cho dù tìm đại một áo đỏ nào trong này cũng đủ để giết chết ông.
“Các học sinh bước vào cánh cửa này vì tuyệt vọng, họ muốn có được sự cứu rỗi sau cánh cửa, không phải lừa dối và che giấu. Xuất phát điểm của họa sĩ rất tốt, nhưng anh ta quá cố chấp. Sau cánh cửa căn bản không hề có thiên đường, và một khi thiên đường giả dối bị phơi bày, hậu quả còn nghiêm trọng hơn.” Trần Ca quay đầu lại nhìn Hiệu trưởng: “Điều chúng tôi muốn không phải là lừa dối, mà là thực sự giúp đỡ những đứa trẻ vô gia cư và biến nơi này thành mái ấm mà chúng có thể dựa vào.”
“Chúng ta không định xây dựng thiên đường, chúng ta chỉ xây một cái cảng cho họ cập bến, khi mệt mỏi có thể đến đây nghỉ ngơi, muốn ra đi cũng không có khó khăn gì. Phần lớn cuộc đời họ đã phải chịu đau khổ và rối ren, không ai có thể làm những gì mà bản thân mình muốn, đây mới là một cuộc sống trọn vẹn, chúng ta không ép buộc thay đổi cuộc sống của họ mà chỉ hỗ trợ họ khi họ cam thấy mệt mỏi, chống đỡ giúp bọn họ.”
Đây là lần đầu tiên áo đỏ và lệ quỷ ở sau cánh cửa nghe thấy có người nói những điều này, bọn họ cảm thấy lời nói của Trần Ca nói khá có lý, nhưng nếu cẩn thận ngẫm nghĩ, lại cảm thấy không đúng lắm.
“Được rồi.” Hiệu trưởng không nói nữa, chỉ là trong mắt vẫn hiện một tia lo lắng.
Khi Trần Ca và những người khác thảo luận, tình hình bên ngoài ngôi trường ma lại thay đổi một lần nữa.
Người đàn ông đang trốn trong tâm bão bị bao vây tứ phía, ban đầu anh ta đã đạt được thỏa thuận với Thường Văn Vũ, nhưng ai biết rằng vào thời điểm quan trọng nhất, Thường Văn Vũ đã dứt khoát phản bội anh ta.
Mỗi người đều vì lợi ích của mình, quan hệ giữa những áo đỏ cấp cao nhất cùng lắm chỉ là lợi dụng lẫn nhau, tin tưởng và tình bạn ở phía sau cánh cửa này còn quý hiếm hơn kim cương.
“Thường Văn Vũ!”
Cánh cửa mà anh ta luôn mơ ước ở ngay trước mặt, nhưng anh ta lại không thể chạm vào, người đàn ông trong cơn bão máu gầm lên một cách cuồng loạn, anh ta muốn xé xác Thường Văn Vũ ra từng mảnh.
“Chúng ta chỉ còn cách trên áo đỏ một bước nữa thôi, ai có thể mở ra cánh cửa này, trở thành chủ nhân thực sự của ý chí trường ma, có thể sẽ trở thành trên áo đỏ.” Trong lòng Thường Văn Vũ hiểu rất rõ: “Anh cho rằng tôi sẽ nhường để anh trở thành một lệ quỷ trên áo đỏ sao? Nếu anh có được cánh cửa có thể di chuyển này, anh chắc chắn sẽ dùng nó để lừa thêm nhiều đứa trẻ vào thế giới phía sau cánh cửa, và sử dụng sự tuyệt vọng cùng đau đớn của chúng để nâng cao sức mạnh của mình.”
“Đây không phải là cách dùng cửa sao? Thế giới đó đã bỏ rơi cô, để quên cô ở sau cánh cửa, bắt nạt cô, hành hạ cô, và bây giờ cuối cùng cô cũng có cách báo thù bọn học, có thể để bọn họ trải qua cảm giác giống như vậy, chẳng lẽ cô không dao động sao?" Người đàn ông trong cơn bão máu không ngừng la hét, anh ta đã bỏ ra rất nhiều thứ, nhưng bây giờ anh ta lại không nhận được chút hồi báo nào, còn có nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào.
“Cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra lý do tại sao cánh cửa lại xuất hiện, tốt hơn là nên phá hủy một thứ như thế này.” Sau khi ký tự in trên lưng Thường Văn Vũ nhập vào, cánh cửa ban đầu từ từ chuyển sang màu đỏ, có máu chảy ra từ khe cửa: “Nhìn xem, dù có che giấu cánh cửa khéo léo đến đâu, chung quy lại thì nó vẫn chảy máu của người sống, nó cũng chỉ là một con quái vật ăn tuyệt vọng và đau đớn như tằm ăn rỗi mà thôi.”
Các vết nứt trên ván cửa tiếp tục mở rộng, các học sinh trong ngôi trường ma quái đều nghe thấy tiếng khóc, nhưng mỗi người trong số họ lại nghe thấy một giọng nói khác nhau, như thể nó phát ra từ tận đáy lòng của họ.
Cánh cửa đang kêu la thảm thiết, điều này ảnh hưởng đến tâm trí của tất cả học sinh trong ngôi trường ma, và họa sĩ cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định.
Kể từ khi mặt gương đỏ như máu tan vỡ, sức mạnh mà anh ta có thể sử dụng ngày càng ít đi, cơ thể to lớn và đáng sợ của anh ta ngày càng nhỏ đi, cánh tay kết nối với thế giới trên lưng anh ta cũng dần khô héo và buông thõng ở phía sau anh ta một cách yếu ớt.
Mặt khác, Thường Văn Vũ dường như bởi vì đã từng rời khỏi trường ma cho nên cô ta cũng không dựa vào cánh cửa quá nhiều, lúc này cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, thậm chí hơi thở của cô ta đang càng ngày càng mạnh.
“Cánh cửa này đã chứa chấp cô vào lúc cô tuyệt vọng nhất, nhưng cô lại muốn phá hủy nó, nếu như không có nó, những kẻ tuyệt vọng sau này làm sao có thể trốn được? Chẳng lẽ phải trực tiếp đối mặt với thế giới đó sao?" Tuy rằng sực mạnh của họa sĩ có yếu đi, nhưng trong đôi mắt đen vẫn ẩn chứa chút ánh sáng, mọi thứ đang diễn ra bây giờ dường như nằm trong dự đoán của anh ta.
Một góc của làn da bị tơ máu bao lại bị lộ ra một góc, họa sĩ nhìn về phía Thường Văn Vũ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất