Chương 898: Trong cái bóng của cậu đang cất giấu cái gì?
“Họa sĩ chắc chắn sẽ trở thành người đẩy cửa mới của trường ma? Mấy cậu hình như rất có lòng tin với anh ta.”
Vị trí chỗ đứng khác nhau, cách giải quyết vấn đề đương nhiên cũng khác.
Trong mắt Lâm Tư Tư, họa sĩ chính là hy vọng duy nhất, là người có khoảng cách gần với trên áo đỏ nữa, nhưng Trần Ca không nghĩ vậy.
Dù là họa sĩ hay Thường Văn Vũ, bọn họ đều quá mức cực đoan.
Cho đến nay vẫn không có ai biết ý nghĩa thực sự của sự tồn tại của cánh cửa, và ngay cả người đẩy cửa cũng không thể nói rõ ràng, trong trường hợp này, không cần phải cưỡng chế thay đổi thế giới phía sau cánh cửa.
Sự tồn tại đều có nguyên do, suy nghĩ của Trần Ca cũng trở nên đơn giản hơn một chút.
“Tránh ra đi, các học sinh là vô tội, mấy người không có quyền bắt bọn họ phải cho đi tất cả những gì mình có.” Trần Ca đứng đầu tất cả các học sinh trong trường ma: “Chính cánh cửa trường ma đã dẫn dắt bọn họ đến thế giới phía sau cánh cửa, không phải do bọn họ chủ động đẩy cánh cửa ra, mà là do chính cánh cửa của ngôi trường ma cầu cạnh bọn họ, không phải là do những đứa trẻ này.”
Mỗi câu nói của Trần Ca đều khiến cho những đứa trẻ đó cảm thấy đồng cảm: “Không ai trong chúng tôi muốn chống lại họa sĩ, chúng tôi chỉ muốn sống mà thôi.”
Khi những học sinh đi theo Trần Ca nhìn thấy Lâm Tư Tư và người đàn ông bị bịt mắt thì bọn họ bắt đầu cảm thấy bất an, việc bị đe dọa bởi ý chí của trường ma đã trở nên hết sức bình thường, theo một nghĩa nào đó, họa sĩ và thuộc hạ của anh ta chính là đại diện cho ý chí của ngôi trường ma.
Nếu chống lại chúng, cũng biểu thị cho việc bị ý chí của trường ma từ bỏ, thế giới phía sau cánh cửa đầy rẫy những nguy cơ, nếu mất đi sự bảo vệ của ý chí của trường ma gần như tương đương với cái chết.
Trước kia bọn họ không có lựa chọn, cho nên cho dù có đôi khi ý chí của trường ma đi ngược lại với suy nghĩ của bản thân, bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo.
Nhưng vào ngày hôm nay, Trần Ca đã đến.
Xung quanh anh đầy rẫy những lệ quỷ áo đỏ, giúp học sinh bị mắc kẹt trong lúc nguy nan, dám thách thức với tay sai của họa sĩ, không sợ hãi bất kỳ giáo viên đại diện cho người quản lý nào, mọi việc anh làm đều là vì thực sự lo lắng cho học sinh.
Tại sao lại không đi theo một người như vậy chứ?
Có lý do gì để từ chối một người như vậy chứ?
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Các thuộc hạ của họa sĩ đã chặn đường sống của họ, hành động của bọn họ đã hoàn toàn làm bùng nổ sự bất bình trong lòng các học sinh.
Phải biết rằng, không phải tất cả những học sinh trong trường ma đều là ma quỷ, một phần lớn trong số họ là bị chấp niệm của "cánh cửa" dụ dỗ, hồn của họ bị kéo vào cửa, còn thể xác thì đang nằm trong bệnh viện, sống như một người thực vật.
Trước khi Trần Ca bước vào ngôi trường ma quái để đi tìm Thường Cô, anh đã nhìn thấy nhiều phụ huynh học sinh vây quanh Thường Cô, con cái của những phụ huynh đó chính là những học sinh bị chấp niệm dẫn đến phía sau cánh cửa.
Bỏ đi một số nhỏ chấp niệm cũng sẽ chẳng có chút ảnh hưởng nào đến ý chí của trường ma, nhưng nếu bỏ đi tất cả chấp niệm của học sinh trong trường thì nền tảng của trường ma sẽ bị lung lay.
Cả họa sĩ và ngôi trường ma đều sẽ không cho phép điều này xảy ra, vì vậy bọn họ nhất định phải ngăn chặn con đường của Trần Ca.
“Trần Ca, tôi thật sự không muốn ra tay với anh, anh sẽ không thắng được đâu.” Lâm Tư Tư chậm rãi cúi đầu, như vô tình nói một câu: “Anh không biết họa sĩ đáng sợ như thế nào đâu...”
“Lâm!” Trước khi Lâm Tư Tư nói xong, người đàn ông bị bịt mắt đã hét lên, anh ta quay đầu lại và xé tấm vải đen bịt mắt ra: “Đừng quên là ai đã vớt cậu ra khỏi vùng nước sâu, là ai đã dùng bức tranh giúp cậu giữ lại những kỷ niệm đẹp còn sót lại.”
Nghe thấy lời nói của người đàn ông bị bịt mắt, vẻ mặt của Lâm Tư Tư từ từ trở nên lạnh lùng, dường như cậu ta đã giấu kín cảm xúc của mình.
“Trần Ca, cả Lâm và tôi đều không ghét các cậu, họa sĩ cũng rất quý trọng cậu, thậm chí còn muốn cậu tham gia cùng chúng tôi, chúng ta không nên chém giết lẫn nhau, hãy dẫn tất cả học sinh trở lại phòng học đi, họa sĩ sẽ tha thứ cho lỗi lầm lần này của cậu.”
“Tha thứ cho tôi?” Trần Ca lùi về phía sau mấy bước, ngay khi người bị bịt mắt và Lâm Tư Tư nghĩ rằng anh sẽ nhượng bộ thì Trần Ca lại mở miệng nói: “Nhưng tôi không nghĩ bản thân đã làm gì sai, vì vậy tôi không cần sự tha thứ của anh ta, người nên suy nghĩ cẩn thận lại chính là mấy người mới đúng đó.”
Có rất nhiều học sinh đi theo Trần Ca, không ngừng có người bị con quái vật trong màn sương máu kéo đi, không bao giờ trở lại nữa.
Người đàn ông trong bộ quần áo bệnh nhân đang ở tâm bão, Trần Ca lo lắng anh ta sẽ bị người của họa sĩ thuyết phục, và sẽ sử dụng một số lượng lớn yêu ma để bao vây những học sinh đi theo Trần Ca.
Cứ mỗi giây trôi qua, lại có một số lượng lớn học sinh biến mất.
“Cậu sẽ hối hận.” Người đàn ông bị bịt mắt vứt tấm vải đen trong tay đi, hai mắt nhắm chặt từ từ mở ra, bên trong mắt trái như một biển máu, mắt phải chỉ có thể nhìn thấy người và quỷ, ngoài ra thì không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, giống như trong mắt anh ta không có gì ngoại trừ máu, người sống cùng những chấp niệm, còn những thứ khác coi như không có.
“Tôi đã nhìn thấy bộ dạng cậu khi chết.”
Họa sĩ và người đàn ông thao túng màn sương máu dường đã đạt được thỏa thuận về cách đối phó với Trần Ca.
Quái vật trong màn sương máu và người đàn ông bị bịt mắt đồng thời tấn công đội ngũ của Trần Ca, điểm khác biệt duy nhất là người bị bịt mắt và Lâm Tư Tư chỉ tấn công áo đỏ, còn quái vật trong màn sương máu thì tấn công một cách bừa bãi.
“Dừng lại!” Vị Hiệu trưởng già hét lớn, ông tận mắt chứng kiến một học sinh bị kéo vào màn sương máu ở ngay trước mặt mình, chấp niệm cũng cứ thế mà tiêu tán.
Quá tàn nhẫn, nếu chết ở sau cánh cửa, không để lại gì, thì cũng tương đương với việc bị thế giới xóa sổ.
Cuộc chiến giữa họa sĩ, Thường Văn Vũ và người đàn ông điều khiển sương mù máu đã đi đến trạng thái gay cấn nhất.
Đó là vấn đề sinh tử, tay sai của bọn họ cũng không dám coi thường chút nào, liều mạng làm mọi thứ để hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, cho dù chỉ có thể tăng thêm chút cơ hội chiến thắng thì cũng đáng.
Không có bất kỳ sự thăm dò nào, ngay từ đầu trận chiến này đã là cuộc chiến đẫm máu nhất.
Sức mạnh của người đàn ông bị bịt mắt và Lâm Tư Tư vượt quá dự đoán của Trần Ca, có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của họa sĩ thì quả nhiên không giống người thường.
Hai người bọn họ đều có thể huy động ý chí của trường ma, và cả hai đều có những năng lực đặc biệt vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông bị bịt mắt dường như có thể nhìn thấy người sống trông như thế nào trước khi họ chết, có thể tái hiện lại quá trình chết đó, biến bản thân trở nên sợ hãi và đau đớn.
Năng lực của Lâm Tư Tư còn đặc biệt hơn, cơ thể của cậu ta có thể biến thành một đám sương mù xám xịt, không ai có thể nhìn thấy trong màn sương xám đó có thứ gì, bất cứ con ma nào bị làn sương xám kéo đi, cho dù là lệ quỷ hay là áo đỏ, khi trở về đều bị thương tổn khắp người, mất khả năng chiến đấu.
Trần Ca cảm thấy những người bị kéo vào trong màn sương xám vẫn có thể sống sót trở ra, hoàn toàn là bởi vì Lâm Tư Tư không có ý định giết người.
Lâm Tư Tư và người đàn ông bị bịt mắt có khả năng đặc biệt, lợi thế về số lượng của bọn họ không thể thể hiện được gì trước mặt họ, tình huống có chút không ổn.
Tất cả mọi người đều hiểu nguyên tắc muốn bắt giặc phải bắt được vua, trong đội của Trần Ca có một sơ hở chết người, đó chính là bản thân Trần Ca, anh chỉ là một người sống, nếu không phải là có sự bảo vệ một tấc cũng không rời của áo đỏ, thì anh thậm chí còn không thể sống sót trong màn sương máu điên cuồng này.
Người đàn ông bị bịt mắt và Lâm Tư Tư đều đang cố gắng tiếp cận Trần Ca, một nửa áo đỏ lần lượt ngã xuống trước mặt Trần Ca, sau đó thì đến lượt áo đỏ.
Hầu hết những áo đỏ đi theo Trần Ca đều bị thương, điều quan trọng nhất là, ngoại trừ Hứa Âm, không có ai trong số những áo đỏ sẽ chiến đấu để bảo vệ Trần Ca mặc cho hồn phi phách tán.
Kẻ thù thì có hai người, nhưng Hứa Âm lại chỉ có một.
Kẻ thù mạnh mẽ tấn công, bạn bè xung quanh lần lượt ngã xuống, những làn sóng đẫm máu tiếp tục tuôn ra từ thành phố đỏ như máu ở phía xa, tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Cuộc chiến của ba lệ quỷ cấp cao nhất ở trên đỉnh đầu vẫn chưa phân ra thắng bại, bọn họ cũng đã đi đến giới hạn, người chiến thắng cuối cùng sẽ ăn sạch tất cả.
Hàn Tùng cùng Anh Hồng đã đi vòng quanh để chữa cháy, bảo vệ tất cả học sinh trường ma đi theo Trần Ca khỏi bị tàn sát bởi những con quái vật trong màn sương máu, những áo đỏ còn lại thì tập trung gần Trần Ca, ngăn chặn người đàn ông bị bịt mắt và Lâm Tư Tư.
“Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà.” Lâm Tư Tư hóa thành sương mù xám xịt, không ai có thể ngăn cản cậu ta, vì vậy mọi người bắt đầu bao vây và tấn công người bịt mắt, anh ta cảm thấy được áp lực, liếc mắt nhìn về phía giếng.
Con quái vật bò ở miệng giếng phát ra tiếng cười cạc cạc, dùng hai tay hai chân chống đỡ thành giếng rồi lao đầu thăm dò giếng khô.
Khi mọi người còn đang thắc mắc nó muốn làm cái gì, thì tiếng nước phát ra từ trong giếng cạn, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như sóng lớn đánh vào đá ngầm.
Khi con quái vật đi bằng hai tay hai chân này lại vươn đầu ra, tất cả những ai nhìn thấy nó đều cau mày lại.
Đầu và cơ thể của con quái vật lộn ngược, nó lao về phía Trần Ca với một nụ cười kỳ dị, sau khi nó rời đi, một đống đầu người xuất hiện trong giếng cạn, giống như một cái phao màu đen.
“Đó là cái gì?”
Tiếng cười quái dị hòa vào nhau, vô số quái vật đầu lộn ngược bò ra khỏi giếng cạn.
“Bí mật lớn nhất của họa sĩ được chôn giấu trong cái giếng đó, đó là một thế giới điên đảo vặn vẹo, những kẻ này chính là bộ dạng con người trong lòng họa sĩ.” Sau khi Lâm Tư Tư nói xong câu đó, cậu ta đi thẳng đến chỗ Hứa Âm, cậu ta nhìn thấy sự coi trọng của Trần Ca dàng cho Hứa Âm.
Màn sương xám bao trùm lấy Hứa Âm.
“Hứa Âm!”
Trần Ca mắt mở trừng trừng nhìn Hứa Âm biến mất trong sương mù xám xịt, cảm giác cả người giống như đột nhiên thiếu mất một mảnh.
Những con quái vật phun ra từ giếng lao vào đội ngũ của Trần Ca, những áo đỏ gần như ngăn chặn toàn bộ bọn họ, đứng ở trung tâm của sự hỗn loạn, Trần Ca ngược lại lại bình tĩnh hơn.
Bây giờ tình hình đã không kiểm soát được, họa sĩ còn chuẩn bị rất nhiều thứ ở phía sau, đó là một gã khiến người ta không thể nhìn thấu.
Trần Ca nhìn vào hộp quà trong ngực, anh đưa tay lấy một viên kẹo từ túi kẹo bên cạnh hộp quà ra.
Viên kẹo màu trắng sữa toát lên mùi thơm hấp dẫn, nhưng khuôn mặt khóc lóc cầu xin trên viên kẹo đã làm ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn.
Sau khi âm thầm đọc tên, Trần Ca nhẹ nhàng ném viên kẹo trong tay vào cái bóng của mình.
Kẹo rơi xuống và không có gì xảy ra, nhưng hành vi kỳ lạ của Trần Ca đã thu hút sự chú ý của những người quan tâm.
“Cậu đang làm cái gì vậy?” Người đàn ông bị bịt mắt đối mặt với sự bao vây của áo đỏ nhưng vẫn còn dư sức quan sát Trần Ca, người này chính là lệ quỷ đáng sợ nhất trong trường ma, ngoại trừ họa sĩ và Thường Văn Vũ.
Trần Ca không trả lời, lại lấy ra một viên kẹo khác đặt vào cái bóng của mình.
Lần này viên kẹo đã xuất hiện thay đổi, nó đang dần tan chảy, như thể nó đang bị cái gì đó trong cái bóng của Trần Ca hấp thụ.
“Trong bóng của cậu rốt cuộc đang giấu cái gì chứ?” Người đàn ông bị bịt mắt có linh cảm không ổn, anh ta gào lên một tiếng thật to, vô số quái vật chạy ra khỏi giếng cạn, điên cuồng chạy về hướng Trần Ca.