Chương 899: Âm mưu đáng sợ?
Áo đỏ ở phía sau cánh cửa bởi vì luôn phải ở trong ranh giới sinh tử cho nên bọn họ vô cùng nhạy cảm.
Mặc dù ba thuộc hạ của họa sĩ vẫn luôn đánh nhau với những áo đỏ khác trong trường ma, nhưng hầu hết sự chú ý của họ đều tập trung vào người Trần Ca.
Tất cả mọi người, bao gồm cả họa sĩ, đều rất tò mò, làm cách nào mà Trần Ca, một người còn sống sờ sờ như vậy lại có thể khiến nhiều áo đỏ tuân lệnh như vậy?
Làm sao mà cậu ta làm được? Có ai đó chống lưng sao?
Những điều không biết luôn là những điều đáng sợ nhất, họa sĩ và tay sai của anh ta chưa dám ra tay với Trần Ca cũng vì lý do này, bọn họ không biết con át chủ bài của Trần Ca là gì, nhìn thấy Trần Ca từng bước trưởng thành, áo đỏ vây quanh anh cũng ngày càng nhiều.
“Lý do cậu có thể điều khiển những áo đỏ khác là nằm ở trong cái bóng của cậu sao?” Người đàn ông bị bịt mắt muốn nhìn thấy điều gì đó từ sự thay đổi nét mặt của Trần Ca.
Nhưng điều khiến anh ta thất vọng chính là ngoài việc tăng tốc chuyển động của đôi tay, Trần Ca hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng bất thường nào, gương mặt đó bình tĩnh đến đáng sợ.
Từng viên kẹo một rơi trên cái bóng, từ từ tan ra như băng tuyết.
Không chỉ có người đàn ông bị bịt mắt, mà tất cả những bóng ma đỏ tươi xung quanh anh đều cảm thấy một hơi thở yếu ớt trong cái bóng của Trần Ca.
Hơi thở này đang từ từ trở nên mạnh mẽ hơn, như thể có thứ gì đó đang thức dậy sau một giấc ngủ dài, chỉ là quá trình thức dậy này rất lâu.
“Tôi nhớ thầy Bạch đã từng nói rằng có một sự tồn tại đặc biệt ẩn trong cái bóng của anh ấy.” Chu Đồ người bị thương nặng, trốn ở phía sau, lẩm bẩm như đang nói với chính mình.
“Đúng vậy, tôi cũng đã nghe thầy Bạch nói qua.” Một học sinh khác, Vương Nhất Thành, được Trần Ca đưa ra từ khu trường học, nhỏ giọng: “Khi chúng tôi không rời khỏi khu trường học phía Tây, chúng tôi đã cảm nhận được điều đó, nhưng sau khi rời khỏi khu trường học phía Tây, chúng tôi lại cảm thấy không quá rõ ràng nữa.”
Dù là cố ý hay vô tình, cuộc nói chuyện của hai người đã bị những người xung quanh nghe thấy, người đàn ông bịt mắt cũng nghe rõ.
“Con át chủ bài cuối cùng của cậu nằm trong cái bóng của chính cậu sao?”
Người đàn ông bị bịt mắt đã tin chắc rằng lý do tại sao Trần Ca dám bước vào trường ma như một người sống cũng là bởi vì có thứ gì đó trong cái bóng đang bảo vệ anh, thậm chí có thể suy đoán rằng Trần Ca chỉ là một con rối, thứ lẩn trốn trong cái bóng của anh mới chính là kẻ đứng phía sau thực sự.
Không ai trong ngôi trường ma biết chính xác điều gì đang ẩn giấu trong cái bóng của Trần Ca, cả người đàn ông bị bịt mắt và Lâm Tư Tư đều cảm thấy không ổn.
Thật trùng hợp, đúng lúc này, ở cuối hành lang của tòa nhà dạy học, một vài giáo viên chạy đến, người dẫn đầu là chủ nhiệm Lôi.
Áo đỏ vây quanh Trần Ca nhìn thấy chủ nhiệm Lôi và những người khác đến, ban đầu bọn họ còn rất vui vẻ, dù sao hai bên cũng đã quen biết với nhau từ trước, cũng không thể coi là kẻ thù của nhau.
Nhưng chỉ sau một câu nói của chủ nhiệm Lôi thì đã phá tan những ảo tưởng của áo đỏ xung quanh Trần Ca.
“Trong cái bóng của cậu ta che giấu một áo đỏ cấp cao nhất! Không thua gì họa sĩ cùng Thường Văn Vũ, đồng thời còn có mối quan hệ sâu sắc với ngôi trường này! Nhất định phải ngăn cậu ta lại!" Chủ nhiệm Lôi và hầu hết các giáo viên của trường ma đều ở phe của họa sĩ, họa sĩ xây dựng thiên đường, bọn họ giúp họa sĩ quản cái thiên đường như địa ngục này.
“Áo đỏ cấp cao nhất?”
Năm chữ đơn giản nhưng lại giống như có một loại ma lực thần kỳ, chấn động tâm trí của tất cả mọi người, mà ngay cả ba tên áo đỏ hàng đầu đang đánh nhau đến thời khắc mấu chốt nhất cũng phải tạm dừng một chút.
“Có thể giấu giếm cho đến tận bây giờ, Trần Ca, cậu thực sự không làm tôi thất vọng!" Thường Văn Vũ, người mà sau lưng và cửa đang dần hòa làm một, khắp người đầy vết sẹo và vết nứt, hiện tại đang cười như điên, một bên mắt đỏ rực đầy vẻ chế giễu: “Cho dù có giết tôi, mấy người cũng sẽ mãi không thể có được cửa này! Áo đỏ đã từng hủy diệt cánh cửa này đã trở lại, con quỷ đến cả "cánh cửa" này cũng phải sợ hãi đã trở lại!”
Tình hình dường như đã thay đổi ngay lập tức, Thường Văn Vũ điên cuồng hét lên, khuôn mặt của họa sĩ âm u, mặc áo bệnh nhân đứng ở giữa đang điều khiển màn sương máu cũng là vẻ mặt mờ mịt cùng bối rối.
“Ngăn cản cậu ta, nhất định phải ngăn cản cậu ta!”
Một khi áo đỏ cấp cao nhất thứ tư xuất hiện, thế cân bằng sẽ bị phá vỡ, ngoại trừ những người đi theo Trần Ca ra thì tất cả những lệ quỷ và quái vật khác trong trường ma bắt đầu bao vây lấy Trần Ca.
Thay vì giết chết những lệ quỷ bên cạnh Trần Ca, bọn chúng nhắm mục tiêu vào một mình Trần Ca, bọn họ muốn giết chết anh trước khi Trần Ca kịp gọi lệ quỷ trong cái bóng của mình ra.
“Chặn họ lại!”
Áo đỏ và những học sinh đi theo Trần Ca vốn ban đầu vẫn còn hơi run, nhưng sau khi họ nghe Thường Văn Vũ chính miệng nói rằng trên người Trần Ca có một áo đỏ cấp cao nhất thì ngay lập tức họ đã sinh ra lòng tin với Trần Ca.
Cũng đều là áo đỏ cấp cao nhất, Thường Văn Vũ sẽ không nói dối, bọn họ cảm thấy rằng họ đã đặt cược vào đúng người, và họ bắt đầu dùng tất cả mọi thứ để bảo vệ Trần Ca, cố gắng câu giờ cho anh.
Thủy triều máu đang nổi lên, Trần Ca, đứng ở ngay trung tâm, không có bất kỳ biểu hiện dư thừa nào, mà cứ không ngừng ném viên kẹo trong túi vào cái bóng.
Cái bóng của anh giống như vực sâu, không có ai biết rõ bên dưới ẩn chứa cái gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen.
Lần lượt từng viên kẹo này đến viên kẹo khác biến mất, cuộc chiến xung quanh Trần Ca cũng đã đến giai đoạn tồi tệ nhất.
Rất nhiều cục máu đông xuất hiện trong màn sương xám xịt của Lâm Tư Tư, vẫn có thể nghe thấy giọng hét điên cuồng của Hứa Âm.
Trên người những áo đỏ bao vây lấy người đàn ông bịt mắt càng ngày càng nhiều vết thương, bọn họ cũng đang dần tiếp cận cái chết, năng lực của người đàn ông bịt mắt đang dần có ảnh hưởng đến bọn họ, nhưng không ai thèm quan tâm, tất cả mọi người đều đang liều mạng mặc kệ hồn phi phách tán cũng phải câu giờ cho Trần Ca.
Những con quái vật lộn ngược chạy ra từ giếng cạn của Trường Trung học Mộ Dương và những con quái vật trong màn sương máu đồng loạt kéo đến chỗ Trần Ca, các học sinh trong Thông Linh Trong Trường Ma đã tự động bảo vệ cho Trần Ca vào lúc này, anh đã giành được sự công nhận của những học sinh đó bằng chính hành động của mình.
“Họa sĩ, anh không ngờ tới đúng không? Lá bài cuối cùng của tôi hoàn toàn không ở trên người tôi.” Thường Văn Vũ không ngừng kích thích họa sĩ, cô ta cũng đang cố gắng kéo dài thời gian, cánh cửa của Thông Linh Trong Trường Ma cũng sắp bị ác linh ba đầu nuốt chửng hoàn toàn, vết nứt trên cửa cũng đã mở rộng đến mức khó có thể phục hồi được.
Họa sĩ không bị ảnh hưởng bởi Thường Văn Vũ, nhưng có thể nhìn thấy một chút do dự trong mắt anh ta, anh ta nhìn chằm chằm vào cái bóng phía sau Trần Ca, "vải vẽ tranh sơn dầu" cuối cùng được bọc trong một đống tơ máu, lặng lẽ xuất hiện trên tay của anh ta.
Giếng cạn và những con quái vật trong màn sương máu mở ra một con đường, Trần Ca đang ở ngay trước mặt anh ta, nhưng tất cả những ma quỷ lao đến bên Trần Ca đều bị chặn lại bởi các học sinh của trường ma.
Một tiếng thở dốc ẩn hiện trong đám người, nước miếng hôi thối chảy xuống từ khóe miệng, một đôi mắt nham hiểm đang nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Ca.
Tứ chi di chuyển nhanh chóng trên mặt đất, con quái vật hình người trong trạm trung chuyển rác trông giống như một con bọ ngựa đang áp sát con mồi, lao đến bên cạnh Trần Ca với sự trợ giúp của lớp vỏ biến dạng xung quanh nó.
Nó nhắm vào cổ Trần Ca và mở miệng ra.
“Bùm!”
Đầu của một phụ nữ đập vào mặt của con quái vật biến dạng.
Máu chảy đầm đìa, nữ quỷ không đầu mặc áo đỏ quỳ sau lưng Trần Ca, thân thể cô ta bị thương khắp nơi, một cánh tay bị đứt lìa, một hồi lâu cũng không thể bình phục được, một tay còn lại chống đỡ cái đầu.
Quái vật chen nhau đi đến, cánh tay còn lại của nữ quỷ không đầu bị kéo đứt, bàn tay nhợt nhạt rơi xuống bóng của Trần Ca, mái tóc đen buộc trên cổ tay cô ta từ từ hòa vào cái bóng của Trần Ca.
Ngay lúc đó, cái bóng của Trần Ca dường như đã thay đổi.
Những áo đỏ hàng đầu có mặt dường như đều cảm nhận được điều gì đó, ba "người" đồng thời nhìn về phía sau Trần Ca.
“Cô ta... tỉnh lại rồi sao?” Nụ cười trên mặt Thường Văn Vũ ngưng lại, người đàn ông đang thao túng màn sương máu thì có một cảm giác cực kỳ khủng hoảng.
Họa sĩ là người bình tĩnh nhất trong số ít người, anh ta không còn do dự nữa.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đồng tử của anh ta trở nên đen kịt, anh ta nhìn về phía cái bóng của Trần Ca, những ngón tay đẫm máu của anh ta rơi trên tấm vải vẽ cuối cùng.
“Không ổn!”
“Trần Ca! Che cái bóng của cậu lại đi!”
Đám đông phát ra tiếng hò hét, Trần Ca cũng di chuyển cơ thể của mình trong vô thức, anh ngẩng đầu nhìn lên, họa sĩ đang vẽ chính là cái bóng của anh.
“Khả năng đặc biệt của họa sĩ?”
Họa sĩ sử dụng năng lực cuối cùng của mình lên cái bóng của Trần Ca, ngôi trường ma quái tràn đầy máu và sương mù, bỗng trở nên yên tĩnh lại.
Thắng bại đã phân, họa sĩ có thể vẽ quỷ, và có thể tước đoạt toàn bộ mọi thứ của bất kỳ con quỷ nào.
Khả năng này có những hạn chế rất lớn, nhưng cụ thể là hạn chế ở cái gì, thì cũng chỉ có mình họa sĩ biết.
“Xong...”
Thủy triều máu bắt đầu trào dâng, Trần Ca và họa sĩ trở thành tâm điểm của toàn bộ trường ma.
Trên bức tranh của họa sĩ, cái bóng của Trần Ca từ từ trở nên rõ ràng hơn, hình dạng của cái bóng cũng đang thay đổi.
“Không nhìn thấy người thật, chỉ nhìn thấy cái bóng cũng có thể vẽ ra được sao?” Trần Ca cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó bị lột sạch, có một sự tồn tại đan xen với vận mệnh của chính mình đang từng chút một biến mất.
“Vẽ chỉ là một trong những khả năng của tôi, đôi mắt của tôi có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của vận mệnh. Tôi có thể theo mạch của số mệnh và vẽ những thứ có liên quan đến người tôi muốn vẽ.”
Cái bóng của Trần Ca trên tấm vải vẽ tranh không ngừng thay đổi, sự chú ý của tất cả mọi người đều bị họa sĩ thu hút, Trần Ca cũng lấy tay che tim của mình.
Cảm giác đó không thể nói thành lời, anh có thể cảm nhận rõ ràng mình sắp mất đi thứ gì đó.
Anh muốn hét lên, muốn hét thật to cái tên đó.
Cái bóng phía sau lưng Trần Ca ngày càng nhạt, nhưng cái bóng trên bức vẽ của người họa sĩ lại ngày càng rõ.
Không thể thở được, sau vài giây dài đằng đẵng, bóng đen trên bức tranh của họa sĩ đã thay đổi hình dạng và trở thành bộ dạng thực sự của lệ quỷ ẩn trong cái bóng của Trần Ca!
Hơi thở của họa sĩ đột nhiên yếu ớt, tất cả mọi người đều nhìn vào bức tranh trên tay anh ta!
Trên bức tranh vẽ trên tấm vải làm bằng da người, có hình ảnh một cậu bé gầy gò, rụt rè với nhiều vết thương do đinh đâm trên cơ thể.
Khi hình bóng trên tấm vải vẽ ngừng thay đổi, bóng đen phía sau Trần Ca bị cắt đôi ra, một bóng đen thấp bé rụt rè đứng bên cạnh Trần Ca.
Nó đang ôm những viên kẹo ngọt ngào trên tay, trong miệng vẫn còn đang chậm rãi nhai nuốt, mất vài giây sau mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Viên kẹo trong tay nó lăn xuống đất, bóng đen nhỏ bé quên cả việc nhai, nó ngơ ngác nhìn vào họa sĩ, cũng nhìn thấy chính mình trên bức tranh của họa sĩ.
Thân ảnh tan biến như khói đen, bóng đen nhỏ bé dường như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
“Quỷ chết thay?” Khi họa sĩ thốt ra vài từ trong vô thức, ba áo đỏ cấp cao nhất và vô số áo đỏ xung quanh Trần Ca đều sững sờ.
Lệ quỷ ẩn mình trong cái bóng của Trần Ca, được vô số người kiêng kỵ, hóa ra chỉ là một con quỷ chết thay cũng không thể coi như là một nửa áo đỏ!
“Chúng ta bị lừa sao?”
Nụ cười trên mặt Thường Văn Vũ hoàn toàn biến mất, sắc mặt của ba áo đỏ cấp cao nhất đều biến thành màu đen, lúc này không có ai để ý đến việc cái bóng tan nát của Trần Ca không hề biến mất, mà đang lan tràn ra xung quanh, giống như một đại dương đen.