Chương 900: Người ở lại
Trần Ca biết rõ mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình, đồng tử nhẹ nhàng giật một cái, và không có bất kỳ phản ứng gì khác ngoài điều đó.
Sự bình tĩnh của người trong cuộc này hoàn toàn trái ngược với hành vi điên cuồng của những lệ quỷ khác trong trường ma.
Thường Văn Vũ trợn to hai mắt, viền mắt như sắp rách ra, trong kế hoạch của cô ta chưa từng xuất hiện áo đỏ cấp cao nhất thứ tư, cô ta điên cuồng thúc giục con quỷ ba đầu ở phía sau lưng, không còn chút ý nghĩ ôm may mắn nào nữa, quyết đánh đến cùng, làm mọi cách để phá hủy cánh cửa.
Kẻ mặc áo bệnh viện điều khiển màn sương máu cũng đang bối rối, nhưng sau khi nhìn thấy Thường Văn Vũ lại bắt đầu hành động, anh ta cũng lập tức phản ứng lại, không còn để ý tới Trần Ca nữa, tập trung toàn lực chú ý để vây bắt tấn công Thường Văn Vũ.
Trong ba áo đỏ cấp cao nhất, họa sĩ là người tỉnh táo cuối cùng, anh ta nhìn con quỷ chết thay trên tấm vải vẽ tranh, trên mu bàn tay xuất hiện những mạch máu màu đen, dường như có ngọn lửa màu đen đang bùng cháy sâu bên trong đôi mắt của anh ta.
Mỗi lần sử dụng khả năng đặc biệt của mình, anh ta đều phải trả giá rất đắt, mỗi một bức vẽ đều là con át chủ bài của anh ta.
Vừa nghĩ đến một khả năng quan trọng như vậy lại được sử dụng để chống lại một con quỷ chết thay dùng để lừa gạt mọi người, họa sĩ đã có xúc động muốn xé xác Trần Ca.
Tên khốn khiếp to gan lớn mật này đã lừa dối tất cả mọi người bằng một con quỷ chết thay!
Máu chảy đầm đìa, họa sĩ nhìn mấy áo đỏ xung quanh Trần Ca, buộc mình phải nhìn sang chỗ khác. Việc quan trọng lúc này là phải ngăn cản Thường Văn Vũ, không thể dùng sức mạnh vào chỗ không mấy quan trọng được.
Đúng vậy, trong mắt nhiều người, Trần Ca đã trở nên nhỏ bé đến mức không liên quan rồi.
Ngoại trừ ba người áo đỏ cấp cao nhất và những áo đỏ đang đối đầu với Trần Ca, cùng với những áo đỏ đang bảo vệ Trần Ca, tâm tình chúng đều có chút phức tạp.
Một người bình thường, với sự giúp đỡ của một con quỷ chết thay, thế mà có thể lừa một nhóm áo đỏ xoay chúng như mòng mòng, điều này thật khó tin, thực sự không dám nghĩ đến.
Vẻ mặt của người đàn ông bị bịt mắt như bị đóng băng, và vẻ mặt của những áo đỏ ở khu trường học phía Tây đang đang liều mạng với anh ta cũng gần giống anh ta.
Các học sinh đi theo Trần Ca đều ngây ngẩn cả người, cả chủ nhiệm Lôi ở đằng xa cố ý chạy tới thông báo tin tức cũng ngây ngẩn cả người.
“Hóa ra mọi chuyện đều là âm mưu...” Chủ nhiệm Lôi ngơ ngác nhìn chằm chằm Trần Ca: “Cậu lợi dụng tôi! Từ khi đi vào cấm địa trong ký túc xá nữ, cậu đã bắt đầu lợi dụng tôi rồi!”
Trong lòng chủ nhiệm Lôi bực bội muốn chết, ông thực sự cảm nhận được một hơi thở rất đáng sợ trên người Trần Ca, nhưng họa sĩ cũng đã ra tay rồi, sự thật bày ra trước mắt, ông không thể phản bác được.
“Xin lỗi, tôi đã lừa dối ông, tôi đã lừa dối tất cả mọi người, không có bất kỳ áo đỏ cấp cao nhất nào trong cái bóng của tôi cả. Tôi làm điều này chỉ để bện sức mạnh của tất cả mọi người thành một sợi dây, không ai muốn trở thành con cừu bị giết thịt cả, suy cho cùng thì sức của một người là quá yếu, chỉ có tập hợp tất cả mọi người lại với nhau thì mới có đủ tư cách đối đầu.” Trần Ca rất thành khẩn nói: “Tôi không có ác ý, đây chỉ có thể coi là một lời nói dối có thiện ý mà thôi.”
“Cảm giác bị lừa dối cũng không tốt chút nào.” Vương Nhất Thành cùng Chu Đồ suy yếu trốn trong đám người nhỏ giọng nói, bước ra khỏi đội của Trần Ca và đến bên cạnh màn sương xám xịt của Lâm Tư Tư.
“Hai người rời đi sao?” Trần Ca hơi nheo mắt lại: “Hiệp hội nghiên cứu những điều siêu nhiên mới thành lập không lâu mà.”
“Chúng tôi vốn là bạn bè của họa sĩ, hiện tại chỉ là quay lại với anh ta mà thôi.” Vết thương trên người Chu Đồ đã khôi phục một chút: “Lừa gạt anh cũng không dễ dàng gì, cũng may kết cục không tệ.”
“Thật ra, tôi cũng đã sớm cảm thấy hai cậu có vấn đề, nhưng tôi chỉ là chưa nói ra thôi, màn biểu hiện của cậu trong phòng vẽ của khi trường học phía Đông cũng quá cường điệu, Chu Long cùng Trương Cự thì bị áo đỏ chặn lại ngay khi họ bước vào trường ma qua gương, vừa rồi còn lén nói chuyện để nhắc nhở họa sĩ, thực ra tôi luôn biết rằng xung quanh mình có người của họa sĩ.” Trần Ca khe khẽ thở dài: “Tôi chỉ không muốn vạch trần ra thôi, bởi vì tôi cảm thấy mấy cậu có thể cảm nhận được ai là người đúng và ai là người thực sự muốn tốt cho mấy cậu.”
Những lời này của Trần Ca dường như đang nói cho Chu Đồ cùng Vương Nhất Thành, nhưng thực tế thì cũng là nói với những áo đỏ khác xung quanh anh.
Trong màn sương xám xịt, Hứa Âm phát điên, cuồng loạn gầm lên.
Nữ quỷ không đầu bị mất cả hai tay, đứng canh gác phía sau Trần Ca, trong khi Mùi Hôi Thối vừa mới tìm lại được thể xác và trái tim thì đang canh giữ trước mặt Trần Ca.
“Âm mưa" của Trần Ca bị phanh phui, nhưng vẫn có rất nhiều "người" sẵn sàng ở lại bên cạnh anh, ví dụ như Hiệu trưởng, Bạch Thu Lâm...
“Cậu đúng là người không đáng tin cậy! Tôi ghét những kẻ điên!" Anh Hồng muốn đánh người, nhưng cô cũng không hề rời đi, đại ca của câu lạc bộ Taekwondo Hàn Tùng cũng không rời đi, hai người một trái một phải đứng bên cạnh Hiệu trưởng.
Nếu muốn tấn công Trần Ca, nhất định phải phá vỡ ba tuyến phòng thủ của họ mới được.
“Thầy Bạch...” Trương Cự và Chu Long tận mắt chứng kiến Chu Đồ cùng Vương Nhất Thành rời đi, bọn họ cũng là thành viên của Hiệp hội nghiên cứu những điều siêu nhiên, lúc này họ là người đau khổ nhất.
“Mấy người đã không còn cơ hội nữa rồi.” Người đàn ông bị bịt mắt cười nham hiểm.
Chu Long và Trương Cự đang đánh nhau với người đàn ông bịt mắt, nếu hơi không cẩn thận sẽ hồn phi phách tán. Hai người bọn họ đã đi vào chỗ nguy hiểm nhất, cho dù có buống tay thì cũng không có ai nói gì.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lựa chọn cuối cùng ngược lại với Chu Đồ, hai người đồng ý đi theo Trần Ca.
Cho dù Trần Ca chỉ là một người bình thường, cho dù trên người không có một áo đỏ cấp cao nhất nào cả, nhưng tất cả những việc trải qua ở khu trường học phía Đông và Tây đều hiện lên trong đầu, chính Trần Ca đã giúp họ tìm lại ký ức, tìm lại chính mình.
Họ ghét cách làm của họa sĩ, vì vậy ở đây ở cạnh Trần Ca chính là lựa chọn tốt nhất.
“Bí mật" lớn nhất của Trần Ca đã bị bại lộ, nhưng số người rời khỏi anh cũng không nhiều, vẫn còn vô số học sinh trường ma đi theo anh, đặt hy vọng vào người anh.
“Những con bọ trong đội đã được nhổ ra, những chiếc đinh trên người tôi cũng bị rút ra, bây giờ những thứ còn ở lại đều là người người thực sự muốn đi theo tôi. Sau này tôi cũng có thể yên tâm giao ngôi trường ma này cho bọn họ quản lý.” Với khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ, Trần Ca không ngừng hét lên điều gì đó ở trong lòng, thẳng cho đến khi sợi tóc đen trên cổ tay nữ quỷ không đầu rơi xuống cái bóng, anh mới nhận được phản hồi.
“Vẫn chưa kết thúc đâu.” Trần Ca giống như đã phải chịu đựng quá nhiều nên đầu óc xảy ra vấn đề vậy, anh tự lẩm bẩm một mình, lặp lại những hành động tương tự một cách máy móc.
Đưa tay ra và ném những viên kẹo còn lại vào cái bóng phía sau lưng.
“Cái bóng của cậu đã không còn, cậu định cho ai ăn mấy viên kẹo đó vậy?” Chủ nhiệm Lôi luôn cảm thấy Trần Ca thật ngu ngốc, lần này ông ta sẽ không bị Trần Ca tiếp tục lừa gạt nữa, chào hỏi các giáo viên và học sinh khác trong trường ma, cuối cùng cũng hạ quyết tâm để trực tiếp giúp đỡ họa sĩ.
Nhưng ngay khi chủ nhiệm Lôi gọi các giáo viên khác đến, ông ta đột nhiên nhìn thấy viên kẹo phía sau Trần Ca biến mất không thấy.
“Không còn?”
Viên kẹo biến mất, thậm chí còn chẳng có quá trình tan chảy, chỉ có những áo đỏ mới có thể tiêu hóa được viên kẹo do linh hồn tạo ra một cách nhanh chóng như vậy.
Chủ nhiệm Lôi dụi mắt để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, ông ta vội vàng ngăn những kẻ đang chuẩn bị ra tay với Trần Ca.
Khi chủ nhiệm Lôi còn đang luống cuống tay chân, Trần Ca ngẩng đầu lên và mỉm cười với ông ta bằng khuôn mặt tái nhợt.
“Có gì đó không ổn! Đừng đến đó vội! Chắc chắn trên người cậu ta còn cất giấu thứ gì đó! Cậu ta vẫn đang nói dối!" Sống lưng của chủ nhiệm Lôi lạnh toát, một nỗi kinh hoàng khó tả xông thẳng vào trái tim ông ta, ông ta chỉ vào Trần Ca và hét lên.
“Lần này tôi thực sự không nói dối.” Khuôn mặt tái nhợt của Trần Ca mất hết máu, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn: “Tôi thực sự không có một áo đỏ hàng đầu nào ở bên cạnh, nhưng có một lệ quỷ trên áo đỏ tồn tại cùng tôi như hình với bóng.”
Những mảnh cái bóng bị vỡ ra của Trần Ca kết hợp với nhau, tạo thành một bóng đen khổng lồ màu đỏ đen bao lấy toàn bộ sân trường.
Điều đáng sợ hơn nữa là dường như không có ai trong ngôi trường ma phát hiện ra cái bóng đang lan rộng ra.