Chương 92: Nhờ vả
Cảnh tượng trước mắt khiến chủ nhân nhà ma như Trần Ca cũng phải kinh ngạc, diện tích của cảnh tượng kinh dị Trường Trung học Mộ Dương lớn hơn cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm rất nhiều. Bước vào trong, không khí âm u như thể có thứ gì đó trong bóng tối sẽ chui ra bất cứ lúc nào khiến người ta cảm thấy bất an theo bản năng.
“Bốn phòng học, hành lang, nhà vệ sinh, văn phòng...”
Mọi thứ có ở Trường Trung học Mộ Dương thì trong ngôi nhà ma của Trần Ca cũng có nhưng thay đổi hoàn toàn cách bố trí, tập trung tất cả các phòng lại với nhau.
Đi dọc trên hành lang dài tối tăm, thỉnh thoảng Trần Ca quay lại nhìn các phòng học ở hai bên.
Có những bức tường xi măng dày bên ngoài cửa sổ, cửa không có khóa cũng không có gió thổi nhưng không ngừng phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Mặc dù mấy phòng học đằng trước trông kỳ dị nhưng vẫn nằm trong giới hạn có thể chấp nhận được. Khi Trần Ca đến phòng học cuối cùng ở cuối hành lang, lỗ chân lông trên người anh đều dựng đứng. Đây là lần đầu tiên anh xuất hiện cảm giác kinh khủng như vậy trong chính ngôi nhà ma của mình.
Phòng học này giống như phòng học cuối cùng ở Trường Trung học Mộ Dương nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau.
Trên mỗi bàn học được dùng sơn đỏ viết chằng chịt chữ, đáng sợ hơn nữa là trên mỗi cái ghế đều để một bộ đồng phục học sinh sẫm màu.
Kiểu dáng giống với bộ đồng phục của mấy học sinh đã mặc trong tấm ảnh ở nhà Phạm Úc. Sự khác biệt duy nhất là trong tấm ảnh tất cả các học sinh đều mặc đồng phục quay lưng với máy ảnh mà trong lớp học này, tất cả đồng phục đều đối diện với Trần Ca trước cửa.
Hít một hơi lạnh, Trần Ca miễn cưỡng đi vào lớp học, anh đứng trên bục giảng và nhìn xuống những hàng đồng phục học sinh tối màu trên ghế như thể có người đang đứng thành hàng.
“Tại sao chỉ có phòng học này có đồng phục học sinh? Chẳng lẽ những đồng phục này đại diện cho sự oán hận còn đọng lại ở đây?” Trần Ca cúi đầu đếm một vòng, tổng cộng có hai mươi bốn bộ đồng phục trong lớp.
“Hoàn thành nhiệm vụ tập luyện Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm trong ngôi nhà ma đã trở thành ngôi nhà mới cho đám Ân Tiểu Tiểu. Nếu suy đoán theo hướng đó...” Sắc mặt của Trần Ca hơi khó coi, hai mươi bốn bộ đồng phục trong lớp học này có thể là đại diện cho hai mươi bốn linh hồn bay lơ lửng ở đây, không muốn rời đi.
“Cũng không chắc chắn, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.” Trần Ca đi ra khỏi lớp học, đóng cửa lại và đi tiếp.
Ngay góc ở cuối hành lang là một nhà vệ sinh, đi tiếp thì xuất hiện ngã ba đầu tiên. Con đường bên trái dẫn đến khu vực văn phòng, con đường bên phải dẫn đến ký túc xá nữ.
Trần Ca đi mấy bước về bên phải, hành lang bị thu hẹp, các phòng hai bên san sát nhau, ở cuối con đường lại bị chia làm hai hành lang hẹp hơn.
“Đây mới chỉ là cảnh tượng 2 sao đầu tiên mà đã phức tạp như vậy. Nếu mở khóa thêm mấy cảnh tượng kinh dị thì không chừng bãi đậu xe dưới hầm này bị mình biến thành một Mê Cung Run Rẩy.”
Anh tuỳ ý mở một cánh cửa, bên trong được bố trí như một hiện trường vụ án giết người.
Điều đáng nói là Trần Ca đã tìm thấy mấy cái ghế xếp cạnh nhau trong phòng ngủ thứ hai từ dưới đếm lên, trên ghế có mấy tờ giấy và một cây bút bi đã bị hư hỏng nặng.
“Đây là đạo cụ ẩn khi mở khóa cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương sao?” Trần Ca đặt cây bút bi vô cùng thê thảm, vừa đụng vào đã nứt ra trong lòng bàn tay: “Đạo cụ ẩn chắc chắn có công dụng đặc biệt của nó, nhờ có Thông Báo Tìm Người Của Vương Kỳ mà mình trở thành bạn với cả nhà Ân Tiểu Tiểu, có thể nhờ chúng nó giúp mình quản lý cảnh Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm. Chẳng lẽ cây bút bi này là chìa khóa quan trọng để giải quyết mấy học sinh của lớp học cuối cùng?”
Trần Ca nghĩ mãi vẫn không ra, suy nghĩ nửa ngày trời, anh đem cây bút ra khỏi cảnh tượng Trường Trung học Mộ Dương rồi dùng băng keo trong dán lại cây bút bi.
“Bút Tiên ơi Bút Tiên, tôi biết người có ác cảm với tôi, bây giờ tôi đã sửa cây bút cho người. Nếu người tha thứ cho tôi, làm ơn vẽ một vòng tròn trên giấy.”
“Bút Tiên Bút Tiên, người là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của người, người có ở đó không? Kiếp này của người có chuyện muốn hỏi người...”
Muốn giải quyết mấy học sinh trong lớp học đó thì hỏi Bút Tiên là cách dễ nhất, nhưng tiếc là cho dù Trần Ca có gọi như thế nào, Bút Tiên cũng không trả lời.
“Có đến mức như vậy không? Tôi cũng là nạn nhân đó?”
Trần Ca đặt cây bút bi đã dán lại vào phòng ngủ nữ, rồi đi thêm một vòng nữa mới quay lại tầng một.
“Mặc dù hai mươi bốn bộ đồng phục học sinh trong phòng học cuối cùng đó đáng sợ nhưng tác động thị giác không đủ mạnh. Khi có thời gian, mình sẽ lấy mấy mô hình người trong Đêm Cương Thi Sống Lại chỉnh sửa một chút, cho chúng mặc đồng phục trường rồi để trong lớp học, như vậy sẽ khủng khiếp hơn.” Trần Ca lấy tấm gỗ chặn lại, chuẩn bị quay lại phòng để ngủ thì điện thoại lại đổ chuông.
Anh cúi đầu nhìn, không ngờ là đội trưởng Lý gọi đến.
“Chú Tam Bảo? Chú tìm cháu có chuyện gì vậy?” Lần này Trần Ca trở về với anh cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ, lúc đó đội trưởng Lý vẫn còn ở Trường Trung học Mộ Dương, hình như đang thảo luận gì đó với Đội Điều tra Hình sự Thành phố.
“Nếu như bây giờ cậu không bận có thể đến Chi cục Thành phố một chuyến không? Kẻ giết người của vụ án giấu xác trong giếng muốn gặp cậu.”
“Gặp cháu sao?” Trần Ca cảm thấy không thể hiểu nổi nhưng nể mặt đội trưởng Lý nên anh vẫn đồng ý: “Được rồi, cháu sẽ qua đó ngay.”
Đến Chi cục Thành phố, một người cảnh sát trông quen mặt đã dẫn Trần Ca vào phòng thẩm vấn.
Cô của Phạm Úc đang ngồi trên một chiếc ghế ở góc phòng, đôi tay đang đeo còng tay.
“Thi thể vẫn đang được khám nghiệm, tâm trạng hiện tại của phạm nhân rất không ổn định, không chịu khai báo một câu nào, chỉ nói muốn gặp cậu, vì vậy tôi đã nhờ đội trưởng Lý gọi cho cậu.” Một người cảnh sát trung niên trong phòng thẩm vấn đứng dậy bắt tay với Trần Ca: “Làm phiền cậu rồi.”
“Không sao đâu.” Trần Ca đi đến trước mặt cô của Phạm Úc, trong vòng một đêm trông cô như tiều tụy hơn rất nhiều, cúi đầu xuống, tóc che mất mặt.
Nhận thấy có người đang đi qua, đôi mắt trống rỗng của cô Phạm Úc tập trung trở lại, cô nhìn Trần Ca với ánh mắt rất phức tạp.
“Cô tìm tôi sao?” Trần Ca bị cảnh sát có mặt ở đó chặn lại ngay trước khi anh đến gần để giữ anh ở một khoảng cách an toàn.
Cô Phạm Úc nhè nhẹ gật đầu, cô dừng lại một lúc lâu mới mở miệng nói một câu mà Trần Ca không bao giờ nghĩ tới: “Cậu còn giữ bức tranh tôi cho cậu ở nhà vệ sinh tầng ba không?”
Cô không nói Trần Ca đã quên mất chuyện đó, anh lấy bức tranh ra và đặt trước mặt cô Phạm Úc.
Nhìn vào bức tranh kỳ lạ của Phạm Úc, cô của Phạm Úc không những không sợ còn cảm thấy vô cùng thân thiết. Sau khi con và chồng cô qua đời ngoài ý muốn, Phạm Úc đều sử dụng những bức tranh như thế này để đưa cô thoát khỏi suy sụp và tuyệt vọng.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cô Phạm Úc cuối cùng cũng nói: “Tôi đã nuôi nấng Phạm Úc được ba năm nhưng cậu là người đầu tiên xuất hiện trong tranh của thằng bé. Có công bằng không?”
“Chuyện không giống với những gì cô nghĩ đâu, có lẽ Phạm Úc đối xử với tôi như đồng loại.” Trần Ca chỉ vào mắt anh: “Chúng tôi có thể nhìn thấy được thứ giống nhau.”
“Thật sao?” Cô của Phạm Úc lại vùi đầu xuống, phòng thẩm vấn rất im lặng.
“Cô gọi tôi đến đây chỉ để hỏi cái này sao?” Trần Ca gấp bức tranh lại rồi cất đi.
Sau hơn mười mấy phút, cô của Phạm Úc mới điều chỉnh lại tâm trạng, hình như cô đã đưa ra quyết định gì đó, thấp giọng nói: “Tôi là người thân duy nhất của Phạm Úc, bây giờ tôi cũng phải rời xa thằng bé. Tính cách đứa bé này kỳ quái, cũng không có một người bạn nào. Tôi không cầu mong sau này anh sẽ chăm sóc thằng bé, tôi chỉ mong khi anh có thời gian có thể đến gặp và nói chuyện với thằng bé, đừng để nó bị những đứa trẻ khác bắt nạt.”