Hệ thống nhà ma

Chương 93: Hai mươi bốn cái tên

Chương 93: Hai mươi bốn cái tên

Không cần biết cô của Phạm Úc đã từng làm sai chuyện gì, ít nhất vào lúc này, cô đang muốn tốt cho Phạm Úc.
“Tôi sẽ cố hết sức trông nom đứa bé đó giúp cô.” Trần Ca không do dự mà trực tiếp đồng ý, Phạm Úc là người vô tội nhất trong tất cả những người liên quan đến vụ án giấu xác.
“Thật ra cô không cần phải lo lắng về vấn đề này.” Cảnh sát sau bàn thẩm vấn đến gần: “Chúng tôi có thể giúp cô liên hệ với trại trẻ mồ côi để được hỗ trợ, miễn là cô có thái độ nhận tội tốt, không chừng sau này cô còn có thể gặp con cô.”
“Con tôi sao?” Cô của Phạm Úc nhìn người cảnh sát đó, biểu cảm đờ đẫn của cô dần thay đổi, cô nhoẻn miệng nhìn vai người cảnh sát đó, không biết vì sao lộ ra nụ cười: “Được, tôi sẽ nói toàn bộ những gì tôi biết cho ông.”
Cảnh sát tiến hành quá trình thẩm vấn như bình thường, Trần Ca cảm thấy việc anh ở lại đây cũng không thích hợp, vì vậy anh chủ động yêu cầu rời đi.
Ra khỏi Chi cục Thành phố, anh bắt taxi đến nơi ở của Phạm Úc.
Việc này nhìn có vẻ như đã kết thúc nhưng trên thực tế vẫn còn một vấn đề lớn nhất chưa được giải quyết, chỉ có Trần Ca biết vấn đề này, mà đáp án của vấn đề này chỉ có Phạm Úc mới có thể trả lời.
Bầu trời trong xanh, mặt trời đang mọc từ phía đường chân trời nhưng ánh sáng mặt trời ấm áp dường như không chiếu vào nổi các con hẻm phức tạp.
Trần Ca xuống xe, dựa vào tuyến đường trong trí nhớ để đi vào nơi sâu nhất trong con hẻm nhỏ.
Anh tìm thấy nơi mà cô Phạm Úc thuê, vội vã lên tầng hai gõ cửa, gõ liên tục mấy phút, âm thanh của vòng lò xo hãm chuyển động bên trong cánh cửa sắt vang lên, cửa nhà hé mở một khe nhỏ.
Trần Ca mở cửa căn nhà cho thuê, điều khiến anh ngạc nhiên là trong nhà không một bóng người, anh đứng ở cửa rất lâu, ánh nắng mặt trời chiếu lên người anh cũng không cảm thấy ấm áp hơn.
“Phạm Úc?” Trần Ca bước vào trong nhà, cảm thấy còn lạnh hơn một chút.
Không có ai trong phòng khách hay nhà bếp, Trần Ca nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ.
Anh thử đẩy cửa, giống như lần đầu tiên anh bước vào phòng của Phạm Úc, cánh cửa không được khóa, dễ dàng bị mở ra.
Rèm cửa sổ dày chặn tất cả ánh sáng, trong phòng không mở đèn, có hơi u ám, mấy cục giấy bị ném lăn lóc trên mặt đất.
Trần Ca nhặt đại một cục giấy lên, hình ảnh trên đó vẫn là một căn phòng màu đen đầy những con người tí hon màu đỏ như cũ.
“Tại sao lại phải vứt toàn bộ những bức tranh này? Không hài lòng với những bức tranh này sao?” Trần Ca cầm bức tranh trên tay và nhìn về phía bàn đọc sách, Phạm Úc đang ngồi trước bàn, quay lưng lại với anh như thể đang ngẩn người.
Trần Ca cẩn thận tránh những bức tranh trên mặt đất, đi đến gần thì thấy trên bàn có duy nhất một bức tranh không bị vứt đi.
Trên tờ giấy vẽ màu trắng, một căn phòng được vẽ bằng những đường viền màu đen và một người tí hon màu đen đứng lẻ loi trong đó.
“Mấy người tí hon màu đỏ kia đâu rồi?”
Trần Ca không trông chờ Phạm Úc sẽ trả lời nhưng ai ngờ Phạm Úc lại quay đầu lại nhìn anh một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng nó đã có một nơi ở mới rồi.”
“Dọn đi rồi sao?” Trần Ca liên tưởng đến hai mươi bốn bộ đồng phục học sinh xuất hiện trong ngôi nhà ma của mình, anh mơ hồ hiểu ra gì đó: “Cháu là bạn của chúng nó sao?”
Cậu bé lắc đầu, nhìn chằm chằm vào bức tranh của mình, đưa tay vào ngăn kéo lấy một hộp giấy ra đưa cho Trần Ca.
“Cho chú à?” Trần Ca nhìn vào hộp giấy, bên trong có hai mươi bốn phù hiệu, trên đó viết hai mươi bốn cái tên khác nhau. Ngoài ra còn có một tấm ảnh nhóm giữa mấy cái phù hiệu, trong đó có hai mươi bốn học sinh đứng quay lưng với máy ảnh.
Có lẽ hai mươi bốn cái tên này là nguyên nhân dẫn đến những chuyện đã phát sinh trong phòng học cuối cùng, bây giờ Phạm Úc đưa hai mươi bốn cái tên đó cho Trần Ca.
Sau khi đưa bảng tên, Phạm Úc không nói lời nào nữa và không ai biết cậu bé đang nghĩ gì trong đầu lúc này.
Cả hai bên đều không nói gì, lúc này Trần Ca nhìn Phạm Úc, anh không thể nhịn được nữa nên muốn hỏi vấn đề khúc mắc trong lòng.
Khi hai người đang im lặng thì truyền đến tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài ngôi nhà cho thuê, có một người đàn ông và một người phụ nữ dừng lại trước cửa.
“Có vẻ như nơi mà văn phòng quản lý khu vực nói là chỗ này.”
“Tại sao cửa lại không khóa? Phạm Úc có ở nhà không?”
Nghe thấy tiếng động, Trần Ca ra ngoài liếc nhìn: “Anh chị là?”
“Chúng tôi là nhân viên của Trại trẻ mồ côi Cửu Giang, đây là giấy chứng nhận của chúng tôi. Theo yêu cầu của bên trên, chúng tôi phải đưa Phạm Úc đi kiểm tra sức khỏe, sau đó làm các thủ tục liên quan để sắp xếp cho con của tù nhân.” Sau khi người đàn ông và người phụ nữ nói xong, nghi ngờ nhìn Trần Ca, họ không hiểu tại sao có một người lạ không có trong tài liệu đột nhiên xuất hiện trong nhà của đứa bé.
“Phạm Úc đang ở trong phòng ngủ, đứa bé này rất có cá tính, sau này phải làm phiền mọi người rồi.”
“Tất nhiên rồi, đây là công việc của chúng tôi.” Người phụ nữ vào phòng ngủ để đón Phạm Úc, trong khi người đàn ông đứng bên ngoài trông chừng Trần Ca như thể không yên tâm về anh.
Khi thấy người phụ nữ vào phòng ngủ, phản ứng của Phạm Úc rất dữ dội, cậu bé cầm lấy bức tranh trên bàn và chạy ra ngoài như chuẩn bị chạy trốn khỏi chỗ này.
“Bắt thằng bé lại!” Người phụ nữ trong phòng hét lên.
Người đàn ông ở cửa và cô ta rất hiểu ý nhau, đợi Phạm Úc chạy đến trước mặt, anh ta bắt lấy cánh tay của Phạm Úc.
Người đàn ông này rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với trẻ em, anh ta dễ dàng khóa tay Phạm Úc để không bị Phạm Úc cào và cũng không làm tổn thương tới đứa bé.
Phạm Úc bị bắt đang cố gắng chống cự một cách tuyệt vọng, Trần Ca ở bên cạnh không thể nhìn được nữa liền nói với người đàn ông mấy câu, đối phương mới buông Phạm Úc ra.
Cầm bức tranh trong tay, Phạm Úc vừa được tự do cũng không chạy trốn nữa, hình như cậu bé biết làm vậy cũng vô ích.
Nhìn Phạm Úc bị đưa đi, cuối cùng Trần Ca vẫn không nhịn được bèn đuổi theo rồi ngồi xổm trước mặt Phạm Úc, hỏi vấn đề đã quấy rầy anh trong một thời gian dài.
“Cháu biết thiên đường ở trong giếng, cháu đã nhìn thấy mọi thứ, tại sao không ngăn chặn chúng nó?” Trần Ca chưa bao giờ coi Phạm Úc như một đứa bé bình thường, con người tí hon màu đỏ trong căn phòng đó đã nói lên rất nhiều thứ.
Một người lúc nào cũng vô cảm như Phạm Úc sau khi nghe câu hỏi của Trần Ca thì nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cậu bé vẫn không trả lời mà chỉ ngước đầu lên nhìn Trần Ca rồi nở một nụ cười hồn nhiên.
Nhìn Phạm Úc rời đi, lưng của Trần Ca không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Phạm Úc cười như vậy.
Trần Ca ôm hộp giấy đang cất hai mươi bốn cái phù hiệu và một tấm ảnh nhóm mà Phạm Úc đưa cho anh, bắt taxi về khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Mới sáng sớm vừa đi đồn cảnh sát vừa đi tìm Phạm Úc đã làm mất rất nhiều thời gian, khi về tới khu vui chơi đã là 10 giờ rưỡi.
Sau cơn mưa trời lại sáng, hôm nay lại là một ngày tốt để dạo chơi công viên, có rất nhiều khách tham quan nên tâm trạng của Trần Ca cũng dần trở nên tốt hơn.
Ngay khi bước vào cổng lớn khu vui chơi, từ xa anh đã thấy rất nhiều người chen chúc trước cửa ngôi nhà ma của mình.
Lúc đầu, anh tưởng là khách tham quan nhưng khi đến gần mới phát hiện không đúng. Những người này chẳng những không xếp hàng để mua vé mà họ còn rất ngang ngược chặn ở phía trước.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Trần Ca đến gần thì thấy chú Từ cũng ở đó, hình như ông đang lý luận gì đó với đối phương.
Anh chen vào đám đông, bộ dạng họ thấy Trần Ca như tìm thấy chính chủ, bao vây Trần Ca ở giữa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất