Chương 94: Tìm tới tận cửa rồi
“Tiểu Trần, cậu chạy đi đâu thế? Sao lại đến muộn như vậy?” Chú Từ kéo cánh tay của Trần Ca, sợ anh phải chịu thiệt nên kéo anh đứng ra phía sau mình.
“Cháu mới đến Chi cục Thành phố về, phối hợp với cảnh sát để phá giải vụ án giết người giấu xác.”
“Cái gì?'
Không chỉ có chú Từ ngạc nhiên mà ngay cả những người đứng xung quanh cũng cảm thấy vậy, không phải câu trả lời của một người bình thường nên là bị tắc đường, đi WC hoặc những câu tương tự như vậy sao? Cách trả lời này cũng vượt quá phạm vi cho phép rồi đó, đây không phải là một cách trả lời bình thường đâu!
“Vụ án giết người giấu xác?” Chú Từ kinh ngạc nhìn Trần Ca, bỗng nhiên quên mất bản thân phải nói cái gì rồi.
“Vâng, vụ án lần này khác hẳn với vụ án thảm sát lần trước, có lẽ vụ này sẽ không được công khai đâu.”
Còn có lần trước? Vụ án thảm sát? Vài người vốn đang hùng hổ bao vây xung quanh bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ.
“Được rồi, cứ giao cho cháu xử lý đi.” Trần Ca đứng trước mặt mấy người nọ, hỏi: “Mấy người tìm tôi có việc gì vậy?”
Một mình anh đi đến nơi đó nhưng khí thế còn mạnh hơn đối phương rất nhiều, vài người đứng chắn ở cửa nhà ma nhìn nhau, cuối cùng một người đàn ông trung niên vóc dáng lùn nhất lúng túng bị đẩy ra ngoài.
“Chúng tôi là người làm trong phòng làm việc của Tần Quảng, tối hôm qua cậu dùng thủ đoạn bất chính để cạnh tranh với chúng tôi, cậu thuê thủy quân tung tin đồn, gây tổn thất rất lớn đến danh dự của Tần Quảng...”
“Tôi dùng thủ đoạn bất chính để cạnh tranh sao? Mấy người cũng biết đổ thừa quá nhỉ, ai mới là người bắt chước, không phải trong lòng mấy người biết rõ đáp án nhất sao?” Trần Ca trực tiếp ngắt lời đối phương: “Nếu quá rảnh rỗi thì mấy người có thể tìm chỗ khác mà chơi, đừng ở đây quấy rầy du khách tham quan bình thường.”
“Livestream của Tần Quảng cũng chỉ chọn cùng một chỗ với cậu mà thôi, cậu đâu thể dựa vào việc mình là người phát livestream ở đây đầu tiên mà coi tất cả những người đến sau là ăn cắp ý tưởng của cậu được.” Người đàn ông trung niên cũng không hề rời đi mà còn cố gắng thanh minh.
“Cứ thử so sánh livestream của tôi với Tần Quảng mà xem, suy luận lúc mới đầu vào phòng cũng hoàn toàn tương tự, toàn bộ quá trình cũng đều bắt chước y như vậy, như thế mà còn chưa được gọi là đạo nhái sao?”
“Cậu ấy chỉ mô phỏng theo cậu lúc bắt đầu thôi, tình tiết phía sau đều mang sự sáng tạo của mình vào, cái này căn bản không thể được gọi là đạo nhái, cùng lắm cũng chỉ gọi là theo phong cách đó thôi.”
Trần Ca chưa bao giờ gặp được một người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy, cả một câu đầu cuối không liên quan gì đến nhau, anh cũng không thèm để ý đến đối phương nữa, mở hàng rào bảo vệ của nhà ma ra, chuẩn bị kinh doanh.
“Cậu là một streamer mới, cho nên chúng tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng mà cậu phải biết rằng không dễ dàng ăn theo độ hot của streamer nổi tiếng như vậy đâu.” Người đàn ông trung niên lôi một xấp văn kiện trong túi xách ra, lúc đầu Trần Ca còn tưởng rằng đó là tài liệu của luật sư hay gì đó, nhưng đúng là anh đã đánh giá quá cao quyết tâm của đối phương rồi.
“Cậu không phải là người bên trong ngành lâu nên sẽ có vài chuyện mà cậu không rõ, rất nhiều streamer nổi tiếng đều là do có nhiều tài nguyên cùng lượng người xem. Nhìn cậu bây giờ có vẻ đang rất nổi nhờ ăn theo, thế cũng rất mạnh, nhưng trang web cũng không thể đắc tội với Tần Quảng vì một người mới đâu, bởi vì Tần Quảng được trang web tung ra, lợi ích của cậu ta và trang web gắn liền với nhau.” Người đàn ông trung niên giơ văn kiện trong tay lên: “Vẫn là câu nói kia, hợp tác cùng có lợi, nếu như cậu đồng ý ngừng những hành vi công kích ác ý đối với Tần Quảng lại, cũng chủ động xin lỗi công khai trên trang cá nhân của mình thì chúng tôi sẽ đưa cho cậu một khoản bồi thường thỏa đáng. Nhưng nếu như cậu cứ khăng khăng làm theo ý mình, tiếp tục mời thủy quân đến bình luận trong livestream của Tần Quảng, thu hút sự phổ biến cho phòng livestream của chính mình thì chúng tôi sẽ liên hệ với trang web, để họ phong tỏa tất cả đề cử cho kênh của cậu đấy.”
“Đừng cứ thấy chuyện gây bất lợi cho chính mình là lại lôi thủy quân vào, thủy quân bọn họ cũng không gánh nổi nỗi oan này đâu, những bình luận đó đều do những người qua đường không nhìn nổi nữa nên mới để lại vài dòng thôi.” Trần Ca căn bản không quan tâm đến uy hiếp của đối phương, bởi vì trang web cũng chưa từng đặt đề cử cho kênh của anh, đến chính anh cũng không rõ vì sao mình lại nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy.
“Hành động theo cảm tính đối với tất cả mọi người đều không tốt lành gì, cậu nên suy nghĩ kỹ thêm một chút đi.” Thái độ của người đàn ông trung niên trở nên mềm mỏng hơn, không thể nhìn thấy sự cứng rắn như khi chặn cửa anh lúc nãy nữa. Ban đầu bọn họ lôi tầm năm, sáu người đến để khởi binh vấn tội, hùng hùng hổ hổ, nhưng còn chưa kịp đi đến trước mặt đã bị câu nói của Trần Ca làm rối loạn hết kế hoạch ban đầu của họ.
Thật ra chuyện này cũng không trách bọn họ được, người bình thường làm sao dám nghĩ tới Trần Ca vừa mở miệng đã nói đến vụ án giết người giấu xác với cả vụ án thảm sát, nghe cũng quá đáng sợ đó.
“Không cần suy nghĩ đâu, tôi biết rất rõ lợi điểm bán hàng độc nhất* của mấy video ngắn cùng livestream của tôi, cho dù bị buộc phải rời khỏi cái trang web này thì tôi vẫn có thể nhanh chóng tụ tập fans lại một lần nữa.” Trần Ca đuổi hết đám người làm việc cho Tần Quảng sang một bên, thông báo cho Từ Uyển chuẩn bị mở cửa đón khách.
(*) Lợi điểm bán hàng độc nhất - Unique Selling Point (hay Unique Selling Proposition) – USP: là một khái niệm trong tiếp thị, chỉ ưu thế bền vững của một thương hiệu hay sản phẩm được xác định với mục đích tạo sự khác biệt rõ rệt, khiến khách hàng quyết định chọn thương hiệu/ sản phẩm này thay vì thương hiệu/ sản phẩm khác.
Anh chạy loanh quanh cả một buổi tối, quả thật là đã không chạy nổi nữa rồi, đành ngồi ở bên ngoài bán vé.
Sau vài đợt trải nghiệm của du khách thì một số người làm ở phòng làm việc của Tần Quảng lại chạy đến.
“Sao mấy người lại có thể giống hệt như thuốc cao bôi trên da chó thế nhỉ? Không tham quan thì cũng đừng có cản đường được không?” Con giun xéo lắm cũng quằn, Trần Ca cảm thấy lúc trước mình đã rất lễ độ rồi, thế mà tại sao đám người này vẫn đến đây quấy rối vậy.
“Ai nói không tham quan? Chúng tôi cũng muốn đi vào nhà ma của anh để trải nghiệm một chút, nhìn xem cái nhà ma vô cùng kinh khủng ở Cửu Giang của anh đáng sợ đến như thế nào.” Hai người trẻ tuổi làm trong phòng làm việc của Tần Quảng đeo túi xách, đứng chắn ở cửa hàng rào bảo vệ.
“Hai người cũng muốn vào trải nghiệm sao?” Chồn chúc tết gà chắc chắn là không có lòng tốt gì, hiện tại Trần Ca cũng không mò ra được ý định của những người này, nhưng lại có cảm giác bọn họ có mục đích khác.
“Nếu như anh sợ chúng tôi vạch trần mấy lời tuyên truyền giả tạo của anh thì chúng tôi cũng không vào đâu.” Trong hai người trẻ tuổi thì có một người vóc dáng cường tráng, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên tập luyện rồi, cậu ta mặc áo ba lỗ, cố ý để lộ cơ bắp ra bên ngoài.
Trần Ca bị lời nói của thằng nhóc này chọc cho hơi tức giận: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, trước đây cũng có một người nói như vậy rồi đi vào, kết quả là phải nằm để mọi người khiêng ra đấy.”
“Nếu anh đã nói như vậy thì tôi lại càng phải vào xem rồi.” Đứng bên cạnh cái người cường tráng là một thanh niên đeo kính mắt, thoạt nhìn khá dịu dàng ít nói: “Từ nhỏ tôi đã thích xem phim kinh dị, trước khi được anh Tần tuyển dụng vào phòng làm việc, tôi cũng đã từng làm chân chạy việc cho đoàn làm phim kinh dị rồi, nhưng tiếc là những cảnh tượng do đoàn làm phim này làm quá giả tạo, tôi chẳng có cảm giác gì khi xem nó cả.”
“Còn tôi thì rất ngưỡng mộ những người thích tìm đến cảm giác kích thích như các cậu đó.” Trần Ca xốc rèm cửa chắn ánh sáng ra: “Vào đi, ký cam kết không truy cứu trách nhiệm trước.”
Với vật thí nghiệm tự chạy đến cửa thì sao Trần Ca lại chặn ở ngoài cửa cho được, nụ cười trên mặt anh lại càng chân thành tha thiết thêm vài phần.
Sau khi chú Từ đứng bên cạnh nhìn thấy nụ cười trên mặt Trần Ca thì không khỏi rùng mình một cái, trong đầu ông chợt nhớ tới mấy sinh viên Học viện Pháp y nằm co quắp dưới đất hồi trước.
Chú Từ vội ho một tiếng, đi đến ngăn cản Trần Ca: “Tiểu Trần, đừng quá đáng quá, thân phận của bọn họ bây giờ là du khách đấy.”
“Diễn xuất cũng giống quá nhỉ, bây giờ mấy người định bắt đầu màn dạo đầu sao?” Trần Ca còn chưa lên tiếng thì người thanh niên đeo mắt kính đã tự cho là mình nhìn thấu được chân tướng, biểu cảm rất là coi thường: “Trước khi đến đây tôi đã đọc bình luận công khai về ngôi nhà ma này, có người nói ông chủ nhà ma này có hiểu biết một chút về tâm lý học, hôm nay gặp mặt quả thực danh bất hư truyền.”
Chú Từ cạn lời nhìn cậu ta, tâm lý cái em gái cậu ấy! Nếu không phải sợ sẽ xảy ra án mạng thì chú đây còn lâu mới quan tâm đến mấy cậu nhá!
“Cháu tự có chừng mực, chú không cần lo lắng đâu.” Trần Ca dẫn hai người trẻ tuổi đó vào trong nhà ma, nhìn tận mắt bọn họ ký tên vào cam kết không truy cứu trách nhiệm.
Người mặc áo ba lỗ, vóc người to con gọi là Chu Giai Ninh, còn người đeo kính, hình thể hơi gầy gọi là Phí Hữu Lượng.