Chương 1366 - Quạ đen lớn (2)
Người bị bắt tới chẳng qua là một người bình thường mà thôi. Lúc bấy giờ lại bị một đống võ giả thực lực cường đại vây quanh, đã sợ đến mức rét run, một câu cũng không nói thành lời.
Phương Cửu Nguyên nói không sai. Tuy rằng Trương Chiêu Hiển cũng chưa từng luyện qua ma pháp tinh thần, nhưng hắn thân là người Trương gia Trí Viễn đường, bí pháp tinh thần hắn cũng có nghiên cứu qua, vì vậy sau khi cẩn thận quan sát, hắn liền lập tức phát hiện, người này đã bị bí pháp tinh thần ăn mòn tâm trí, nhưng bản thân người này lại không biết gì.
Ném người bình thường đó qua một bên, ánh mắt của Trương Chiêu Hiển mang theo vẻ khiếp sợ, nói: “Bí pháp tinh thần của Bạch Liên giáo đã đến trình độ này rồi sao? Thế mà lại có thể giấu được dấu vết bí pháp tinh thần hoàn toàn được. Nếu như không phải bởi vì ta sớm biết có chuyện như vậy, thì nhìn bằng mắt thường từ xa căn bản không biết được đã bị bí pháp tinh thần ăn mòn.”
Phương Cửu Nguyên cười ha ha nói: “Cái này không tính là gì. Ngày xưa, Kim Vũ Lâm, Tổng bộ đầu Giang Nam đạo, hắn không phải là người bình thường mà là võ giả Hóa Thần cảnh, còn từng đi theo chúng ta chinh chiến. Kết quả, cũng bị đám yêu nhân Bạch Liên giáo này tẩy não thành tay sai của chúng. Độ khó của chuyện này, ngươi có thể tượng tượng được là lớn đến nhường nào.
Cho nên, tẩy não người bình thường như này với Bạch Liên giáo mà nói thì hết sức dễ dàng.”
Vũ Minh Trùng nói: "Được rồi, trước chớ thảo luận những thứ này. Nếu phát hiện được Bạch Liên giáo, chúng ta nên trực tiếp ra tay, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Mọi người gật đầu một cái, theo tin tức tìm được khu dân cư nọ, mọi người đồng loạt ra tay. Lập tức, Cương Khí cường đại tràn ngập. Đừng nói là một ngôi nhà, cứ cho là một dãy phố cũng có thể bị nổ tung trong nháy mắt.
Chỉ có điều, tiếng vang lớn truyền tới, khu dân cư nhỏ kia sụp đổ ngay, thế mà mọi người không nghe được tiếng quát mắng gì. Ngược lại là một cảnh yên tĩnh.
Mấy người trố mắt nhìn nhau. Đây là tình huống gì? Là bọn hắn tìm nhầm vị trí hay là Đà chủ của phân đà Bạch Liên giáo không có ở đây? Chỉ có mấy tên tiểu tốt nháy mắt bị họ giết chết.
Bụi mù tản đi, từng cỗ khí tức cường đại từ trên không truyền đến. Đám người Vũ Minh Trung lập tức chảy mồ hôi lạnh
Những khí tức này bất ngờ đều là Dung Thần cảnh. Hơn nữa, cái nào cái nấy đều cường đại hơn hẳn so với bọn họ.
Đặc biệt trong này vẫn còn có khí tức của võ giả Dương Thần cảnh truyền đến, điều này càng khiến cho bọn họ đổ mồ hôi hột.
Chẳng lẽ nơi này không phải là phân đà của Bạch Liên giáo mà là tổng bộ của Bạch Liên giáo hay sao?
Chỉ có điều, chờ sau khi bọn họ thấy rõ những võ giả thả khí tức kia ra, nhất thời, ai nấy đều hít vào một hơi lạnh.
Hoa phục màu đen, mặt nạ quỷ thần, Địa Phủ! Hóa ra là người Địa Phủ!
Phải biết bình thường trên giang hồ xuất hiện một vị nào là người của Địa Phủ thì đều là hiếm lạ, kết quả bây giờ lại xuất hiện một đống người, loại xác suất này so với rút thăm trúng thưởng còn khó hơn.
Tô Tín đi ra lạnh lùng nói: "Người của triều đình? Ha ha, mông của Đại Chu các người lau cũng không sạch. Bây giờ còn tới làm hỏng chuyện của Địa Phủ chúng ta? Các người đang ngại mệnh của Đại Chu quá dài à?”
Vĩ Minh Trùng đã hoang mang rồi. Hắn thật sự không có kinh nghiệm xử lí chuyện như này. Ai nào ngờ chuẩn bị tới đánh Bạch Liên giáo, kết quả lại thành đánh ra một đống cường giả Địa Phủ đâu?
Phương Cửu Nguyên đứng bên cạnh thầm mắng một tiếng. Hắn vội vàng đứng ra giải thích: “Sở Giang Vương đại nhân, nghe ta nói trước đã, đây là hiểu lầm! Chúng ta vì Bạch Liên giáo mà đến, nào biết chư vị ở đây đâu?”
Tô Tín hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn ta trăm cay nghìn đắng mới tìm được Thượng Cổ trận đồ rơi vào trong tay của Bạch Liên giáo. Kết quả đang chuẩn bị xem xét lại bị các ngươi ra tay hủy diệt! Bây giờ ngươi nói với ta là hiểu lầm? Hay là nói người của triều đình các ngươi có mắt như mù, ngay cả đối thủ là ai cũng không làm cho rõ được? Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội. Mấy người vừa mới xuất thủ, mỗi người để lại một cánh tay. Còn không thì tự mà gánh hậu quả!”
Sắc mặt đám người Phương Cửu Nguyên nhất thời biến đổi. Mặc dù bọn họ đều là Dung Thần cảnh, sức hồi phục cường hãn kinh người, nhưng có cường hãn cỡ nào cũng không thể mọc lại cánh tay gãy được.
Sở Giang Vương này mở miệng đòi một cánh tay của bọn họ, đây quả thực là muốn phế một nửa võ công của bọn họ!
Vì vậy, Phương Cửu Nguyên không nói hai lời, quát thét lên một tiếng chói tai: “Chạy!”
Nói xong, đám người Vũ Minh Trùng răm rắp xoay người đào tẩu, không chút nào để ý kiêng kị thể diện của võ giả Dung Thần cảnh hay mặt mũi của quan lớn triều đình gì nữa.
Thực lực của người trong Địa Phủ bọn họ biết rõ. Dù chỉ là một người trong số đó thôi, bọn họ cũng chưa chắc thắng chứ đừng nói gì là nhóm người trước mắt này đây.
Quan trọng nhất là ở đó vẫn có một người Dương Thần cảnh. Gắng gượng động thủ là tìm chết. Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể co giò chạy.
Còn những võ giả Tiên Thiên cảnh kia có giữ được mạng trong tay cường giả Địa Phủ hay không thì bọn họ cũng không cần quản nhiều đến thế. Bọn họ cho rằng, cường giả Điạ Phủ khinh thường việc tàn sát võ giả Tiên Thiên cảnh cỏn con.
Tô Tín hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không truy kích, chẳng qua là lạnh lùng nói ở phía sau bọn họ: "Hòa thượng chạy được miếu không chạy được, chuyện này các ngươi sớm muộn đều phải cho Địa Phủ ta một câu trả lời!"
Đám người Phương Cửu Nguyên đều cảm giác được trong lòng run lên, nhưng động tác cũng không dừng, chạy còn nhanh hơn trước.