Chương 1390 - Ngôi hoàng vị này ngươi ngồi không được (2)
Cơ Hạo Điển tự chơi chết mình, triều đình kchỉ có thể phẫn nộ các đại tông môn động thủ đánh vào mặt Đại Chu bọn họ tại Quan Thiên Yến.
Mà Cơ Hạo Điển nếu chết dưới kiếm ở Hà Vô Sơn, thế thì hai bên sẽ đội mối thù sống chết không thôi. Đại Chu cùng các đại tông môn trong giang hồ tất sẽ có một trận chiến. Hơn nữa coi như với thực lực hiện tại của Đại Chu cũng không thể nắm chắc được trăm phần trăm chiến thắng. Khả năng lớn nhất chính là cá chết lưới rách.
Cho nên nói, đối với hành vi của Tô Tín, người Đại Chu ở đây rất có hảo cảm đối với hắn, ít nhất Tô Tín giúp họ tránh dính líu đến một trận đại chiến với cả nửa giang hồ.
Ở giây phút nguy cơ đó, Tô Tín lại xuất thủ lấy thực lực Dung Thần Cảnh gắng gượng ngăn lại cường giả Dương thần cảnh, người đứng đầu danh kiếm sơn trang “Kiếm động bát hoang” Hà Vô Sơn, nếu như nói nếu như Tô Tín đều làm được đến nước này rồi mà hắn còn nghĩ muốn lật đổ Đại Chu, vậy hắn mới thật sự là ngớ ngẩn.
Hơn nữa Lâu Toàn Chung kia đứng ra trách mắng Tô Tín cũng đúng thực là phá hoại quy củ, bởi vì Lâu Toàn Chung cũng không có chức quan gì ở Đại Chu.
Mặc dù trên danh nghĩa hắn là Phó tổng quản Long Ảnh quân cái gì gì đó, nhưng trên thực tế hiện tại cái gọi là Long Ảnh quân vẫn chưa được Đại Chu thừa nhận.
Cơ Ngôn Tú dù sao cũng là Thái tử, nhưng cơ cấu của Long Ảnh quân cũng cùng cấp bậc với tam đại dã chiến quân ở Đại Chu thôi. Với địa vị của Cơ Ngôn Tú thì vẫn chưa có tư cách một lời liền thành lập một thế lực như thế được.
Cho nên, đám Long Ảnh quân trước mắt chẳng qua là hữ danh vô thực, phải chờ tới sau khi Cơ Ngôn Tú lên ngôi thì mới có thể ngồi vững. Trước mắt Lâu Toàn Chung này nói trắng ra chỉ là một khách khanh môn khách Thái tử phủ mà thôi.
Hiện tại Lâu Toàn Chung có thể đứng ở chỗ này đều là dựa vào mặt mũi của Cơ Ngôn Tú, thế mà hắn còn dám ở chỗ này nói ẩu nói tả, đây không phải phá hoại quy củ là cái gì?
Lúc này một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên truyền đến, Đường Hiển vung tay lên, lập tức liền có vài tên thái giám Hóa Thần Cảnh đi ra, kéo Lâu Toàn Chung đi ra ngoài.
Lâu Toàn Chung muốn giãy dụa, nhưng Đường Hiển hừ lạnh nói: "Nơi này là nơi ngươi có thể làm càn à? Không ra thể thống gì!"
Dứt lời, hắn điểm ra một chỉ, chỉ lực âm hàn rót vào trong cơ thể Lâu Toàn Chung, điều này làm cho hắn nhất thời rên khẽ một tiếng, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Trong lòng Cơ Ngôn Tú nhất thời chùng xuống, một luồng dự cảm không lành xông lên đầu.
Đường Hiển sau khi thua Tô Tín cũng đã quy hàng với Cơ Ngôn Tú, kết quả Đường Hiển hiện tại lại có thái độ này, này là có ý gì?
Chưa kịp chờ cho Cơ Ngôn Tú phản ứng lại, Thiết Chiến bỗng nhiên đứng ra nói: "Thái tử điện hạ làm việc xác thực là có chút không thích hợp. Tuy rằng khi bệ hạ còn sống không xác nhận ai kế vị, nhưng thần tử chúng ta vẫn nên thận trọng một ít cho thỏa đáng."
Những lời Thiết Chiến nói ra khiến Cơ Ngôn Tú nhất thời trợn to hai mắt, trong mắt lập loè một tia hận ý.
Hắn cũng biết, đám người Lục Phiến Môn này nhất định sẽ đứng về phía Tô Tín!
Tô Tín tuy rằng không phải là người của Thiết gia, nhưng hắn là một tay Thiết gia nâng đỡ lên, có thể nói là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với Thiết gia.
Tô Tín cũng đã mở miệng, Thiết Chiến làm sao có khả năng không đỡ choTô Tín?
Chẳng trách lúc trước Phụ hoàng muốn nâng đỡ Lưu Phượng Vũ để chèn ép Thiết gia, hiện tại Lục Phiến Môn sắp biến thành của Thiết gia mất rồi!
Nếu như Cơ Ngôn Tú hắn có thể vượt qua cửa ải này, nhất định phải toàn lực chèn ép thế lực Thiết gia tại Lục Phiến Môn, tuyệt đối không thể nhân nượng!
Chỉ có điều mãi đến tận hiện tại Cơ Ngôn Tú cũng còn không biết, nguyên nhân Thiết Chiến đứng ra trong đó có một phần là vì Cơ Ngôn Tú hắn không để ý đến cảm thụ của Thiết gia mà thu nhận giúp đỡ hai người Phương Cửu Nguyên cùng Liễu Vô Tiền.
Mà Phương Cửu Nguyên cùng Liễu Vô Tiền đứng tại bên Lục Phiến Môn cũng lạnh cả người, nói thầm một tiếng không ổn.
Bọn họ cũng không ngờ phân lượng của Tô Tín trong lòng Thiết Chiến đã quá lớn như vậy, có thể khiến Thiết Chiến đứng ra nói chuyện vì Tô Tín.
Mà lúc này Lâm Tông Việt cũng mở miệng nói: "Không sai, Thái tử giám quốc dĩ nhiên cũng phải có được một ít thành tích, nhưng thứ cho bản quan nói thẳng, tại trên người Thái tử điện hạ bản quan chỉ nhìn thấy phiền phức, không có một chút thành tích nào có thể nói."
Lâm Tông Việt vừa mở miệng Cơ Ngôn Tú là thật sự luống cuống.
Tuy rằng Lục Phiến Môn cùng quân đội đều là tổ chức vũ lực ở Đại Chu, nhưng một phần sức mạnh của Lục Phiến Môn là tại trên lĩnh vực tình báo, hơn nữa tổ chức vũ lực mạnh nhất Đại Chu là quân đội.
Lúc trước, sau khi người đứng đầu quân đội là Tiết Chấn Nhạc ẩn lui, đối mặt với sự tấn của Đại Tấn, Đại Chu chỉ có một mình Lâm Tông Việt chỉ huy, cho nên uy vọng của hắn tại Đại Chu là cao vô cùng.
Lâm Tông Việt mở miệng, tương đương với Đại Chu hai tổ chức vũ lực lớn nhất đều đứng ra phản đối hắn đăng cơ, đã như thế Cơ Ngôn Tú lấy cái gì để nắm Đại Chu trong tay nữa?
Lúc này những người khác ở đây đều nhìn ra không đúng, cảnh tượng trước mắt như thế này không phải là Tô Tín vì hả giận mà đứng ra bêu xấu Cơ Ngôn Tú, mà là hắn thật sự có năng lực kéo Cơ Ngôn Tú xuống ngai hoàng vị này!
Cơ Ngôn Tú lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn, hắn nhìn Cơ Huyền Viễn nói: "Lão tổ! Những chuyện này thật không liên quan đến ta, đều là thủ hạ làm bậy mới thành vậy! Chờ sau khi ta lên làm Hoàng đế, chuyện như vậy khẳng định sẽ không tiếp tục xảy ra nữa!"
Trước mắt Lục Phiến Môn cùng quân đội đều không đồng ý hắn kế thừa hoàng vị, hiện tại hắn chỉ còn có thể dựa vào hoàng tộc họ Cơ.
So với những thế lực khác, ngôi hoàng vị cũng coi như là việc nhà của bọn họ, cho nên quyền lên tiếng của hoàng tộc họ Cơ đối với việc này là lớn nhất.
Nhưng lúc này Cơ Huyền Viễn dường như không thấy Cơ Ngôn Tú, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Đại Chu cũng không phải là Đại Chu của một mình họ Cơ ta. Trước mắt Lục Phiến Môn cùng quân đội đều không đồng ý ngươi kế vị, ta cũng tiện chuyên quyền.
Ngôi Hoàng đế Đại Chu này ngươi ngồi lên không nổi đâu, an tâm đi làm một Vương gia nhàn tản đi."
Dứt lời, Cơ Ngôn Tú nhất thời như bị sét đánh, sững sờ đứng ở nơi đó, trong mắt loé ra vẻ không dám tin tưởng.