Chương 1391 - Tân Hoàng đăng cơ
Lời của Cơ Huyền Viễn dường như tuyên án như vậy, trực tiếp đẩy Cơ Ngôn Tú vào vực sâu.
Hắn không hiểu đám người Cơ Huyền Viễn vì sao lại làm như thế? Sắp đăng cơ rồi mà lại phế đi Thái tử bọn họ tuyển ra, như thế có khác gì tự mình tát mình đâu?
Cơ Ngôn Tú đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Tín sắc mặt dữ tợn, nhưng cùng lúc lại mang theo hối hận sâu sắc.
Nếu như bây giờ hắn còn đoán không ra là trong này có Tô Tín đụng tay đụng chân thì hắn mới thật sự là ngớ ngẩn.
Chỉ có điều Cơ Ngôn Tú không nghĩ ra, vì cái gì mà những người nắm quyền Đại Chu kia đều đứng về phía Tô Tín. Cơ Ngôn Tú hắn là con trai của Cơ Hạo Điển, là Thái tử Đại Chu, lẽ nào phân lượng của hắn còn không sánh bằng một người ngoài như Tô Tín hay sao?
Thiết Chiến giúp Tô Tín, điểm ấy Cơ Ngôn Tú rõ ràng, dù sao kia cũng coi như là người mình.
Lâm Tông Việt vì sao lại giúp Tô Tín Cơ Ngôn Tú tuy rằng không rõ lắm, nhưng cũng có khả năng này.
Nhưng Cơ Huyền Viễn thân là người Hoàng tộc họ Cơ, tại sao hắn lại đứng về phía người ngoài?
Cơ Ngôn Tú nhìn Tô Tín, vẻ dữ tợn trên mặt cuối cùng lại hóa thành vẻ kinh hoàng, hối hận.
Nếu như lúc trước hắn không sinh nhiều tâm tư như vậy, thì bây giờ có phải hắn đã yên vị trên ngai vàng rồi hay không?
Nhưng hiện tại hắn đã bị tước đoạt tư cách Thái tử, thậm chí ngay cả một cái Vương gia nhàn tản cũng làm không được rồi!
Dù cho Tô Tín vì hạn chế thân phận không cách nào ra tay với hắn, nhưng hoàng tử mới kế vị bất kể là người nào cũng có thể âm thầm giải quyết người từng làm Thái tử như hắn!
Trong giây lát, Cơ Ngôn Tú bỗng nhiên quay về Tô Tín lớn tiếng nói: "Tô đại nhân! Chuyện lần trước là ta không đúng, chỉ cần ngươi đồng ý dìu ta leo lên hoàng vị, những điều kiện ngươi muốn kia, bây giờ ta đồng ý với ngươi! Ngay lập tức đồng ý với ngươi! Ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ cho ngươi!"
Mọi người ở đây đều chau mày, Cơ Ngôn Tú này điên rồi?
Tô Tín âm thầm lắc lắc đầu, Cơ Ngôn Tú này thực sự mất phép tắc, hắn thật sự cho rằng hoàng vị này là trò đùa hay sao?
Ngày hôm nay, trước mặt mọi người Tô Tín cũng đã kéo hắn xuống khỏi ngai vàng. Dù cho bây giờ Tô Tín có muốn lại một lần nữa nâng hắn lên ngôi thì đám người Cơ Huyền Viễn cũng sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Cơ Huyền Viễn chau mày nói: "Người đâu, dẫn Thục vương đi cho ta."
Cơ Ngôn Tú khi nãy còn là Thái tử, nhưng với thái độ của những cường giả Đại Chu này, Thái tử hắn lại lần nữa biến thành Thục vương.
Hai tên thái giám trước đó kéo Lâu Toàn Chung đi ra ngoài mặt không cảm xúc đi tới bên người Cơ Ngôn Tú, làm ra cử chỉ xin mời, một người trong đó dùng giọng nói the thé, lạnh nhạt nói: "Thục Vương điện hạ xin mời, đừng để cho chúng tôi phải động tay chân, thế thì mặt mũi của Vương gia cũng không hay."
Cơ Ngôn Tú không cử động, hắn chẳng qua chỉ căm hận nói: "Chờ một chút ta sẽ tự đi, ta muốn nhìn một chút xem hoàng vị này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai!"
Lần này Cơ Huyền Viễn cũng không ép hắn đi ra ngoài, không lâu sau, một tên tiểu thái giám dẫn theo một người thanh niên trên người mặc áo quan đi vào bên trong điện nghị sự, mọi người ở đây nhất thời trợn to hai mắt.
Thái Vương Cơ Ngôn Thành! Hóa ra là hắn!
Ai cũng biết lúc trước Cơ Ngôn Thành ghi thù với Tô Tín. Kết quả hiện giờ Tô Tín khó khăn lắm mới kéo được Cơ Ngôn Tú xuống, nhưng hắn bỗng nhiên lại nâng Cơ Ngôn Thành lên thượng vị, này là đạo lý gì?
Cơ Ngôn Tú sững sờ nhìn tất cả những thứ này, lần này hắn thua không minh bạch. Hắn không hiểu vì cái gì mà Tô Tín lại có sức mạnh lớn như vậy có thể ảnh hưởng lớn tới ba thế lực lớn của Đại Chu? Cũng tại sao mà Tô Tín lại nâng đỡ kẻ thù ngày xưa thượng vị.
Nghĩ tới đây, Cơ Ngôn Tú nhất thời phá lên cười, cho đến giờ phút này Cơ Ngôn Tú mới nhìn rõ chính mình.
Hắn vẫn cho là chính mình từ Ba Thục đạo hẻo lánh kia quật khởi, cho đến khi vào kinh cùng một đám hoàng tử tranh cướp hoàng vị toàn dựa vào hùng tài đại lược của bản thân hắn.
Nhưng mãi đến tận hiện tại Cơ Ngôn Tú mới biết, hắn vẫn là Thục Vương Cơ Ngôn Tú ngày xưa ở Ba Thục đạo suốt ngày lo lắng sợ hãi, khổ sở cầu sinh.
Tất cả bây giờ của hắn dĩ nhiên không thiếu được nỗ lực của bản thân hắn, nhưng phần nhiều chính là Tô Tín mang cho hắn, cho nên căn cơ của hắn giống như là hoa trong gương, trăng trong nước. Bây giờ, Tô Tín chỉ vừa mới nhẹ nhàng ra tay thôi mà đã đánh vỡ nó rồi.
Cơ Huyền Viễn vung tay lên, hai tên thái giám lúc này mới dẫn Cơ Ngôn Tú đã chẳng còn chống lại đi.
Mà đám người Thục Vương phủ khác ai nấy cũng mang sắc mặt vô cùng u ám. Cơ Ngôn Tú xong đời, bọn họ cũng xong đời. Đại Chu sau này có thể nói tuyệt đối không có chỗ cho bọn họ dung thân nữa.
Chỉ có điều mấy người võ giả tán tu xuất thân Ba Thục đạo còn đỡ hơn một chút. Bọn họ vốn xuất thân võ giả tán tu. Cùng lắm thì lại quay về làm tán tu là được. Nhưng Phương Cửu Nguyên cùng Liễu Vô Tiền lại chóng váng mặt mày.
Bọn họ vốn tưởng rằng mình tìm một chỗ dựa, kết quả ai nào ngờ, cái chỗ dựa này chẳng được bao lâu đã sụp. Bây giờ nói bọn họ nên làm gì đây?
Nhưng trước mắt chẳng ai nghĩ đến chuyện đó nữa, ánh mắt bọn họ đều đang chú ý đến Thái Vương Cơ Ngôn Thành.
Vị Thái vương hùng hùng hổ hổ ngày xưa, hơn nữa tính tình còn lỗ mãng nóng nảy sau khi trải qua đại biến đã trở nên trầm ổn rất nhiều. Nói là trầm ổn, thì thà nói là dè dặt thì đúng hơn.
Giống như trước đây Tô Tín nói với Cơ Huyền Viễn, có vài thứ chỉ có mất đi, mới sẽ biết quý trọng hơn.