Chương 1402 - Phi Long thành (2)
Triệu Lan rầu rĩ nói: "Thác Bạt thị không dễ chọc. Nhưng ta nghe nói Tô Tín này cũng không dễ chọc. Nếu như chúng ta biết chuyện không báo, kết quả sẽ thế nào nữa?"
Triệu Lan cùng Trác Đông Thiên đều có chút không quyết định được, đều vội vàng đưa mắt nhìn sang Tông chủ Lạc Nguyệt Kiếm tông, Trần Hoài Nam.
Lạc Nguyệt Kiếm tông chính là bên có thực lực mạnh nhất trong ba phái bọn họ. Trần Hoài Nam mặc dù là Hóa Thần cảnh, nhưng bên trong Lạc Nguyệt Kiếm tông của hắn còn có một vị lão tổ Dung Thần Cảnh, cho nên ba phái này trước đây đều nhìn Lạc Nguyệt Kiếm tông rồi bắt chước mà làm theo.
Cảm nhận được ánh mắt hai người này, Trần Hoài Nam cũng cau mày nói: "Hai bên đều không dễ chọc. Tô Tín chúng ta không chọc nổi. Thác Bạt thị chúng ta càng không thể đụng vào.
Nói đi nói lại thì Tây Bắc đạo này vẫn là thiên hạ của đám Tây Bắc dị tộc này. Những người này căn bản không xem mình là người thuộc đất nước nào, cho nên triều đình dù có chiếm cứ Tây Bắc đạo thì có làm sao? Chương Trung Nghiệp trước kia đến đây cũng chỉ là để dưỡng lão mà thôi.
Tô Tín kia tuy rằng thực lực mạnh nhưng hắn Kia Tô Tín thực lực tuy rằng mạnh, nhưng hắn có mạnh nữa thì cũng chỉ có thể ôm bất bình với đám người Tây Bắc dị tộc ở Tây Bắc đạo mà thôi. Ta đoán cuối cùng hắn cũng phải ảo não rời đi thôi. Chúng ta vẫn như trước, nhìn mặt Thác Bạt thị mà làm việc. Vậy nên chuyện này chúng ta tuyệt không thể nói ra.
Hơn nữa chuyện này dù sao không phải chúng ta làm, nếu Tô Tín kia hỏi đến, chúng ta dù có giả câm vờ điếc thì hắn có thể làm gì được chúng ta? Hắn còn có thể làm cho chúng ta tùy tiện nói xấu một người hay sao?
Bây giờ, chúng ta phải thống nhất khẩu cung, đừng để đến khi ấy tự mình đào hố cho mình là được."
Nếu Trần Hoài Nam đã quyết định, Triệu Lan cùng Trác Đông Thiên cũng không gì nói thêm.
Chỉ có điều trong lòng Triệu Lan vẫn cứ còn có chút không chắc chắn
Triệu gia của hắn không giống Đông Lâm tông cùng Lạc Nguyệt Kiếm tông pha trộn với Tây Bắc đạo. Bọn họ từng có đổi chác với một vài thế gia Trung Nguyên, cho nên đối với vị Tô Tín Tô đại nhân danh chấn giang hồ này họ cũng có biết.
Vị này không phải là người nói quy củ cái gì. Ba nhà bọn họ nếu thật sự biết chuyện không báo thì liệu sẽ có kết quả tốt sao? Điểm này Triệu Lan hơi không đoán được.
Lúc này ngoài Phi Long thành, Phó tổng quản quân đội Tây Bắc đạo Trương Hiển Đình đang dẫn theo trên trăm tên võ giả Tiên Thiên cảnh chờ đợi ở đây. Những người này đều là lực lượng quân đội cao cấp ở Tây Bắc đạo. Còn lại, tuy rằng còn có gần vạn người, nhưng những người kia đều chỉ là binh lính bình thường, có mấy người thậm chí còn chưa đến Hậu Thiên sơ kỳ.
Mà vị Phó tổng quản Trương Hiển Đình này cũng chỉ có thực lực Tiên Thiên Thần Cung cảnh mà thôi.
Nói đến trong Đại Chu bốn mươi chín đạo lực lượng quân đội ở Tây Bắc đạo này cũng là đạo yếu kém nhất. Chút xíu lực lượng ấy cố thủ toàn bộ Phi Long thành còn tạm được. Nếu muốn đi trấn áp toàn bộ Tây Bắc đạo thì còn kém rất xa.
Dĩ nhiên, tình hình như bây giờ cũng không oán trách được người khác, đều là tự Đại Chu sắp xếp cả.
Ban đầu Đại Chu muốn động thủ đối với Tây Bắc đạo, nhưng đáng tiếc những dị tộc Tây Bắc đạo này quá mức cực đoan, thậm chí có thể nói là thà chết không hàng, nhất định phải bảo đảm huyết mạch thị tộc của bọn họ, không muốn làm người Trung Nguyên, đối với Đại Chu cũng là nghe điều không nghe tuyên.
Thực lực những Tây Bắc dị tộc này cũng không yếu, Đại Chu ngược lại có thể dùng vũ lực chinh phục, chỉ có điều cái giá phải trả cũng quá lớn, thậm chí còn dễ dàng bức cho bọn họ đến bên Kim Trướng Hãn Quốc, cho nên chẳng cách nào động thủ.
Bởi vậy, nhiều năm trôi qua, thực lực Tây Bắc đạo kỳ thực vẫn luôn chỉ có một chút như thế. Hơn nữa bọn họ cố thủ cũng chỉ là mười mấy thành trì Đại Chu xây dựng như Phi Long thành mà thôi, còn nơi sâu xa Tây Bắc đạo, Đại Chu đến đi cũng không buồn đi.
Trương Hiển Đình lúc này đã đợi ở giữa thảo nguyên gió rét này có khi đã được một giờ nhưng ngay cả oán hắn cũng không dám oán.
Lần này người đến là ai hắn rất rõ ràng. Đó chính là người gần đây nổi tiếng nhất triều đình, quyền thế vô lượng.
Chỉ có điều lúc này trong lòng Trương Hiển Đình cũng có chút thấp thỏm.
Hành quân Đại tổng quản Tây Bắc đạo của bọn họ bị người khác giết. Mà ai ra tay bọn họ cũng không biết, có thể nói là vô cùng vô tích sự, lần này có bị liên lụy hay không vẫn là một ẩn số.
Cho nên Trương Hiển Đình tự mình mang người tới đón tiếp, bày ra thái độ cung kính như thế cũng là muốn Tô Tín trước mặt cường giả quân đội nói tốt vài câu giúp bọn họ, để hắn khỏi bị trách phạt.
Lại qua thêm nửa canh giờ, một tràng tiếng vó ngựa truyền đến, như sấm rền gió động, mấy trăm con ngựa bất ngờ đều là bảo mã Liệt Phong Câu của Kim Trướng Hãn Quốc, giá trị liên thành.
Dẫn đầu là một người dung mạo trẻ tuổi, trên người mặc quan phục Lục Phiến Môn, bên ngoài lại khoác một cái hắc bào, Trương Hiển Đình liền lập tức nhận ra được, vị này tất nhiên chính là vị Tô Tín Tô đại nhân kia.
Chức vụ của Tô Tín vẫn là Tứ Đại Thần Bộ Lục Phiến Môn, cho nên hắn cũng chưa đổi quan phục Lục Phiến Môn, còn hắc bào bên ngoài kia là đại diện cho thân phận của Ám Vệ.
"Thuộc hạ cung nghênh Tô đại nhân!"
Trương Hiển Đình vội vã dẫn người tiến lên thi lễ.
Tô Tín nhàn nhạt nói: "Không cần làm nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, trực tiếp vào thành, đến phủ đệ của Chương Trung Nghiệp trước."
Nói xong, đám Tô Tín trực tiếp giục ngựa vào thành, Trương Hiển Đình sửng sốt một lát liền vội vã đuổi theo sau.
Hắn ngược lại không có oán hận Tô Tín ở trong lòng kiểu ngựa cũng không thèm xuống vân vân… Dù sao, thực lực và địa vị của hai người cách biệt quá nhiều, quả thực chính là khác nhau một trời một vực, nếu như đổi thành trước đây, nói không chừng hắn đến tư cách nói chuyện với Tô Tín cũng không có.
Trương Hiển Đình đuổi theo Tô Tín, dẫn bọn họ tới ngoài phủ Tổng Quản của Chương Trung Nghiệp. Tô Tín đánh giá Tổng Quản phủ một chốc. Chương Trung Nghiệp này thực lực không ra sao, ngược lại khá biết hưởng thụ.
Tổng Quản phủ này của hắn thiết kế xây dựng gần sánh bằng được với những Vương phủ hoàng tử Đại Chu rồi. Đình đài lầu các vô số, trong đó còn có võ trường lớn đến nỗi chứa được ngàn người, đây đối với một hành quân Đại tổng quản mà nói thì có chút quá mức xa xỉ.