Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất

Chương 1406 - Hỏi dò (2)

Chương 1406 - Hỏi dò (2)
Ngay cả người của Lục Phiến Môn cũng không tra được thì sao mà mày người chúng ta biết cho được?
Tuy rằng ba nhà chúng ta ở Phi Long thành này cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm. Nhưng ngoài Phi Long thành thì ba nhà chúng ta căn bản cũng chỉ xếp hạng chót, thế lực nhỏ mà thôi. Những chuyện này vốn không phải chuyện chúng ta có tư cách được biết.
Trong mắt Lý Phôi lóe qua vẻ lạnh lùng: “Ba vị, biết chuyện không báo thì cũng là tội lớn!”
Lời này của Lý Phôi tương đối không khách khí, Trần Hoài Nam hừ lạnh một tiếng nói: "Lý đại nhân, ngươi có ý gì đây? Thì ra chúng ta không biết cũng coi là có tội hay sao?
Chẳng lẽ ngươi nhất định bắt chúng ta nói đại ra một người thì mới cam tâm à? Như vậy quá qua loa rồi đấy! Vô cùng phi lý!"
Trong ba người ở đây cũng chỉ có Lạc Nguyệt Kiếm tông của Trần Hoài Nam mới có võ giả Dung Thần cảnh, cho nên hắn nói chuyện cũng có thể cứng rắn được một chút.
Nhưng Trần Hoài Nam cũng chỉ là hơi cứng rắn chút mà thôi. Nếu không khi nãy hắn không chỉ nói cái gì mà vô lý nữa, hắn sẽ quát lên ngay!
Chỉ có điều cứng rắn thì cứng rắn, sau đó, trong lòng Trần Hoài Nam cũng có chút bồn chồn, không biết Lý Phôi này sẽ làm thế nào.
Trần Hoài Nam nghĩ dù sao thì triều đình cũng cần phải nói phải trái. Hắn mới nãy nói hắn không biết thì chính là không biết. Lẽ nào bọn họ nhất định bắt mình cắn bừa một người?
Chỉ tiếc Trần Hoài Nam không biết rằng trong triều đình chỉ có vài người là nói đạo lý thôi. Có điều, Tô Tín không phải là hạng người nói chuyện phải trái.
Khuôn mặt cứng ngắc của Lý Phôi bỗng nhiên nở ra một nụ cười châm biếm. Cái này khiến cho ba người Trần Hoài Nam nhất thời có cảm giác không rét mà run.
Nụ cười của Tô Tín rất tự nhiên, nó khiến cho người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp. Dù bấy giờ, trong lòng Tô Tín có đang nghĩ ra trăm loại thủ đoạn băm thây ngươi thành trăm mảnh thì trên mặt hắn vẫn có thể cười với ngươi rất tự nhiên.
Nhưng Lý Phôi không giống như vậy. Biểu tình trên mặt hắn cứng ngắc. Hắn không giỏi chơi mấy trò lật mặt cho nên nụ cười này của hắn khiến cho người khác cảm nhận được cảm giác máu tanh gió nóng.
“Nếu như vậy thì các ngươi đi đi.”
Nói xong câu đó, Lý Phôi trực tiếp rời đi, điều này làm cho ba người ở đây hai mặt nhìn nhau.
Lúc tới, bọn họ còn đang nghĩ Lý Phôi uy hiếp bức cung bọn họ, dụ bọn họ nói ra manh mối gì hay không, nhưng ai nào ngờ, Lý Phôi này cứ vậy mà để cho bọn họ rời đi. Cái này là có ý gì đây?
Tâm trạng của ba người có chút thấp thỏm, nhất là Triệu Lan.
Triệu gia bọn họ từng có làm ăn với võ lâm Trung Nguyên, cho nên vài chuyện nội tình bí mật trong võ lâm Trung Nguyên bọn họ hiểu hơn hai nhà kia nhiều.
Đông Lâm tông cùng Lạc Nguyệt Kiếm tông cũng chỉ là biết một ít chiến tích của Tô Tín từ trên Địa Bảng. Bọn họ chỉ biết là Tô Tín rất mạnh, nhưng chẳng mấy ai biết Tô Tín là hạng người nào.
Bọn họ tin chắc Tô Tín sẽ tuân thủ quy củ, không động vào bọn họ. Dù sao bọn họ cũng không phải Tây Bắc dị tộc bài ngoại kia, cũng coi như là võ giả nhất mạch Trung Nguyên.
Những dị tộc Tây Bắc nắm đến tám phần mười lực lượng ở Tây Bắc đạo. Những thế lực võ lâm bản địa bọn họ cùng tán tu tuy rằng trong lòng cũng không kính nể gì Đại Chu nhưng bọn họ có cùng nguồn gốc với võ lâm Trung Nguyên nên cũng không bài xích gì.
Nếu Tô Tín dám không tuân theo quy củ động đến bọn họ, thì Tô Tín sẽ bị tất cả lực lượng ở Tây Bắc đạo bài xích.
Nhưng Triệu Lan nghe nói, chuyện không theo quy củ Tô Tín này làm cũng không ít.
Hơn nữa, đừng thấy người này ở trong triều đình Đại Chu quyền cao chức trọng, trong giang hồ tiếng tăm của hắn rất xấu.
Lúc trước, người này từng giết hại không biết bao người ở Giang Nam đạo và Bắc Nguyên đạo. Biết bao người giang hồ vô tội đã chết dưới tay hắn.
Nhiều người như vậy hắn còn giết hết. Ở Tây Bắc đạo này há Tô Tín còn băn khoăn hay sao? Điểm này Triệu Lan không chắc.
Tuy lần này không nhìn thấy Tô Tín, nhưng nghĩ tới nụ cười mới vừa rồi kia của Lý Phôi, trong lòng Triệu Lan cũng không khỏi run lên.
Cho nên, vừa về đến Triệu gia, Triệu Lan lập tức gọi các đệ tử tinh anh trong gia tộc đi suốt đêm đến các chỗ bên ngoài Tây Bắc đạo. Bề nổi thì nói cho bọn họ trông nom việc làm ăn, thực chất chính là để phòng ngừa chuyện không hay.
Mà sắc trời vừa hơi đen, Lý Phôi dẫn theo một trăm Ám Vệ cảnh giới Tiên Thiên Thần Cung cảnh tập trung trong bóng tối.
Tô Tín đã nói rồi, phế vật không biết cái gì thì giữ lại có ích gì?
Ba nhà này nếu chẳng có chút tác dụng gì thì dĩ nhiên bọn họ cũng không cần tồn tại ở trong Phi Long thành nữa.
Lý Phôi làm việc không có âm mưu quỷ kế nhiều như Tô Tín, phong cách của hắn là thẳng thắn.
Hôm nay hỏi các ngươi không nói, được thôi, ta giết một nhà.
Hai nhà còn lại nếu như không nói thì lại giết tiếp một nhà.
Đến khi giết sạch toàn bộ ba nhà nếu vẫn không thể hỏi được đầu mối thì bọn họ có thể là thật sự không biết tin tức gì.
Dĩ nhiên, đến khi đó thì chẳng còn ai giúp họ đi kêu oan nữa, cũng chẳng có ai dám đi kêu oan cho họ, chỉ có thể nói là chính bọn họ xui xẻo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất