Chương 1408 - Diệt môn (2)
Hơn nữa Đồ Long Nỗ này cũng chỉ có Tiên Thiên võ giả mới có thể sử dụng, bằng không coi như là mấy tên võ giả Hậu Thiên hợp lực cũng khó mà kéo được cung.
Cho nên vật này tuy rằng có thể sản xuất số lượng lớn nhưng võ giả Tiên Thiên cảnh có thể sử dụng nó thì không thể có được với số lượng lớn như thế.
Hơn nữa, tốc độ của Đồ Long Nỗ này mặc dù nhanh nhưng thời gian chuẩn bị hơi lâu, cho nên trong giao chiến một đấu một rất có khả năng làm cho võ giả cùng cấp tránh được. Chỉ có trong lúc hỗn chiến, bắn ra giữa vạn mũi tên, đối phương cũng là nhân số đông đảo né không kịp mới có chỗ dùng.
Thế nên vật này chỉ có thể dùng lúc hai nước giao chiến. Ai nào ngờ, hôm nay Đồ Long Nỗ lại dùng vào trên người Lạc Nguyệt Kiếm tông bọn họ.
Định nghĩa của Tô Tín về Ám Vệ rất đơn giản. Đây chính là tổ chức bạo lực cực đoan tương đương với Lục Phiến Môn.
Bỏ qua lực lượng ở bề ngoài, chuyên môn thu thập tình báo trong bóng tối. Sau đó, lúc cần thì nhanh chóng tập trung lực lượng, tiêu diệt gọn đối thủ trong một lần chứ không cần giống như Lục Phiến Môn lập chi nhánh trấn thủ ở bốn mươi chín đạo Đại Chu.
Cho nên lúc nào Tô Tín cũng theo đuổi lực sát thương cực hạn nhất. Giống như là bây giờ vậy, có thể dùng binh khí giải quyết thì dùng binh khí để giải quyết. Tô Tín không quan tâm lúc hành động dùng thủ đoạn gì, hắn chỉ quan tâm kết quả.
Theo hiệu lệnh của Lý Phôi, trên trăm tên võ giả Tiên Thiên cùng nhau bóp cơ quan. Trong nháy mắt, tiếng nổ vang như sét đánh, mũi tên dày đặc như vậy, dù cho có là tốc độ bậc Tiên Thiên võ cảnh cũng né tránh không kịp. Tránh được một mũi lại luôn có mũi thứ hai chờ.
Trong giây lát bên Lạc Nguyệt Kiếm tông này liền tổn thất hơn hai mươi võ giả cảnh giới Tiên Thiên.
Phải biết, với kích thước của Lạc Nguyệt Kiếm tông, võ giả Tiên Thiên cũng mới chỉ có không đến trăm người mà thôi.
Thấy cảnh này, nhất thời mắt Trần Hoài Nam đỏ ngầu. Hắn vọt thẳng tới hướng Lý Phôi, trường kiếm trong tay tuốt ra khỏi vỏ, trong nháy mắt hàn nguyệt tan mất, hào quang vô tận tỏa ra.
Nhưng vào lúc này, vị lão tổ Lạc Nguyệt Kiếm tông Dung Thần cảnh Giang Đình Phong sắc mặt nhất thời biến đổi. Năm xưa hắn cũng coi như là thân kinh bách chiến, ngay lúc Trần Hoài Nam xuất kiếm, một khắc đó hắn liền cảm giác được một luống sát cơ đáng sợ hiện lên.
Đây không phải sát cơ trên người Trần Hoài Nam, mà là sát khí doạ người trên người Lý Phôi đối diện kia!
Giang Đình Phong theo bản năng muốn ra tay, nhưng đáng tiếc hắn già rồi, tốc độ chậm hơn Trần Hoài Nam.
Khi kiếm của hắn mới vừa ra khỏi vỏ thời điểm, trong tay Lý Phôi đã lóe lên một mũi nhọn xé rách không gian!
Trong mắt Trần Hoài Nam loé ra một tia không dám tin. Đời này của hắn chưa từng thấy kiếm nhanh như vậy, chưa từng thấy tốc độ khủng khiếp như vậy. Thậm chí hắn còn không nhìn thấy động tác rút kiếm của Lý Phôi!
Đương nhiên, sau này hắn cũng không thấy được nữa, bởi kiếm của Lý Phôi đã xẹt qua cổ hắn. Trong nháy mắt đầu hắn lìa ra!
Trong sân nhất thời yên lặng như tờ. Chẳng riêng gì đám người Lạc Nguyệt Kiếm tông kia, ngay cả những Ám Vệ của Lý Phôi cũng hơi ngẩn ra.
Bọn họ đều không phải là thủ hạ trực thuộc Lý Phôi. Thủ hạ của Lý Phôi còn đang ở Giang Nam đạo cùng Giang Hoài đạo, đang được Hoàng Bỉnh Thành chuẩn bị mang tới Tây Bắc đạo.
Những người này hoặc trước đây là người Lục Phiến Môn, hoặc trước đây là người của Tô gia đi theo bên người Tô Tín.
Bọn họ chỉ biết Lý Phôi là tâm phúc của Tô Tín, thực lực rất mạnh, nhưng cụ thể mạnh được đến mức nào thì bọn họ cũng không biết.
Chỉ có điều bởi vì Lục Phiến Môn đã quen kỷ luật nghiêm minh, mấy huyết thống chi thứ Tô gia cũng quen nghe lệnh rồi cho nên những người này cũng không trái lệnh bất tuân.
Đương nhiên hiện tại bọn hắn chịu phục Lý Phôi, hơn nữa còn là tâm phục khẩu phục.
Dùng một chiêu, trong nháy mắt giết được võ giả đồng cấp. Mà Trần Hoài Nam kia không phải là võ giả Hóa Thần cảnh giả yếu hom hem. Trần Hoài Nam kia còn đang lúc tráng niên, thực lực và tinh khí thần đều ở trạng thái đỉnh cao. Lý Phôi có thể dùng một đòn giết gọn, thực lực đó rõ ràng khủng bố.
Sau khi ngẩn người ra, những Ám Vệ là người trước nhất kịp phản ứng lại, lại lần nữa lên dây Đồ Long Nỗ. Một làn sóng tên nỏ lại một làn sóng tên nỏ bay đến chỗ những đệ tử Lạc Nguyệt Kiếm tông xung phong liều chết xông lên.
Những người này chẳng qua chỉ là thực lực yếu chứ không bị ngớ ngẩn. Đồ Long Nỗ loại này chỉ có thể đánh lén chứ không thể đối địch chính diện. Nếu không, một khi bị người áp sát thì hoàn toàn vô tác dụng.
Mà Giang Đình Phong râu tóc đã bạc trắng kia lúc này hai mắt cũng đỏ ngầu, trong mắt để lộ ra một luồng vẻ điên cuồng.
Lạc Nguyệt Kiếm tông bọn họ suy cho cùng cũng vẫn là một nhị lưu, thế lực nhỏ. Hắn đã già yếu, chỉ có thể dựa vào một tên vỏ giả Hóa Thần cảnh là Trần Hoài Nam mà tiếp tục truyền thừa.
Kết quả hiện tại Trần Hoài Nam bị giết, hắn cũng sống không được bao lâu, coi như hiện tại Lý Phôi rút lui, Lạc Nguyệt Kiếm tông bọn họ cũng phải hoàn toàn suy sụp, thậm chí là biến mất.
Cho nên Giang Đình Phong phẫn nộ quát: "Lý Phôi! Ngươi ngày hôm nay phá hư căn cơ Lạc Nguyệt Kiếm tông của ta, thế thì ngươi cũng đừng hòng rời đi, ở lại đây chôn cùng với Lạc Nguyệt Kiếm tông của ta đi!"
Dứt lời, Giang Đình Phong trực tiếp xuất kiếm, ánh trăng lóng lánh, trong thê mỹ lại mang theo sát cơ vô tận.
Mà lúc này tay nắm chặt trường kiếm của Lý Phôi cũng khẽ run, đây không phải sợ sệt, mà là hưng phấn.
Từ khi hắn đảm nhiệm Tổng bộ đầu Giang Nam đạo hắn rất ít động thủ với người khác. Bây giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội rồi.