Chương 1409 - Thực lực của Ám Vệ
Con đường võ đạo của Lý Phôi giống như Trần Độ của Anh Hùng hội vậy, đều là phát huy tốc độ tự thân đến cực hạn.
Chỉ có điều, khác biệt duy nhất là Trần Độ chỉ là đao nhanh, còn Lý Phôi không chỉ kiếm pháp mà thân pháp cũng rất nhanh.
Giang Đình Phong mặc dù là võ giả Dung Thần cảnh, nhưng khí huyết tự thân của hắn đã bắt đầu suy yếu, hơn nữa, đã hơn mười năm hắn chưa từng ra tay.
Võ giả như vậy trước kia Tô Tín cũng đã từng gặp, đó là Huyền Quan của Thiếu Lâm Tự.
Chỉ có điều, so với Huyền Quan, Giang Đình Phong còn yếu hơn rất nhiều.
Huyền Quan vốn là võ tăng La Hán đường, tu luyện thần công Kim Cương Bất Hoại. Hơn nữa cũng đã tu luyện tới đại thành, khí huyết cường hãn, mặc dù tuổi thọ hết nhưng lực bộc phát cũng hết sức kinh khủng.
Cho nên lúc ban đầu Tô Tín dùng sức mạnh Hóa Thần cảnh đánh với Huyền Quan rất thê thảm. Cuối cùng mượn dùng vật tiêu hao mới đánh chết được Huyền Quan.
Mà Giang Đình Phong trước mắt này lúc ở trạng thái tội cùng, so với Huyền Quan là một người trên trời một người dưới đất, nên tới bây giờ, khí huyết của Giang Đình Phong suy bại thì biến thành như vậy.
Lý Phôi động thủ với hắn thậm chí không cảm giác được chút áp lực nào. Ngay lúc Giang Đình Phong xuất thủ hắn cũng đã động. Thân hình giống như quỷ mị, nhẹ nhàng lướt qua Giang Đình Phong. Đến sau lưng Giang Đình Phong, trường kiếm của Lý Phôi chấn động, nhất thời lộ ra kiếm khí mang sát cơ dữ dội nhắm vào cổ Giang Đình Phong quét tới!
Nhưng ngay vào lúc này Giang Đình Phong bỗng nhiên xoay người lại, ngón tay nhập lại như kiếm, trong nháy mắt ánh sáng trăng hóa thành kiếm khí vô biên, chặn được một đòn này của Lý Phôi, nhưng ngón tay của hắn không nhịn được phát run.
Trước mắt Lý Phôi đã trên đường nhập môn Tam Phân Quy Nguyên Khí mà Tô Tín cho hắn, chân khí tự thân cũng đã cường đại đến mức độ nhất định, cho nên chỉ so sức mạnh thì kì thực hắn cũng không kém hơn Giang Đình Phong khí huyết đã suy yếu là bao nhiêu.
Chỉ có điều Lý Phôi thích đánh một chiêu tất sát, hắn sẽ không làm chuyện gì không chắc chắn. Vừa hay, Ám Vệ chiến chưa xong, thân hình Lý Phôi liền giống như quỷ mị vây quanh Giang Đình Phong, bất thình lình một kiếm chém ra, uy thế kia quả thực kinh người, khiến cho Giang Đình Phong không thể không ra tay toàn lực chống đỡ.
Chỉ có điều cứ như vậy thì chân khí tự thân của hắn lại càng bị tiêu hao, thậm chí đã bị mấy vết thương nhẹ rồi. Nhưng kết quả hắn vẫn không cách nào tóm được Lý Phôi.
Mồ hôi lạnh trên trán Giang Đình Phong chảy xuống, đời này hắn chưa từng thấy đối thủ khó dây dưa như vậy.
Thực lực của Lý Phôi này hắn không đoán ra được. Tốc độ của Lý Phôi nhanh đến kinh người, chẳng khác nào quỷ mị, khiến cho mấy cái thế công cường đại của hắn đều công cốc. Mà hắn còn phải dùng toàn bộ tinh thần để đối phó với Lý Phôi này.
Ngay lúc Giang Đình Phong đang suy nghĩ cân nhắc xem hắn có cần thiêu đốt tinh huyết liều mạng đánh một đòn hay không, Lý Phôi rốt cuộc cũng ra tay.
Kiếm trong tay của hắn không mang theo chút sắc bén nào. Trong bóng đêm đen, mũi nhọn của trường kiếm không bị bóng đêm bao phủ mà là một tầng tử khi vây lấy.
Một kiếm này đâm ra, nguyên khí thiên địa đều bị một kiếm này xé rách. Tử khí vô biên vờn quanh Giang Đình Phong khiến trong lòng hắn nhất thời nảy sinh cảm giác nguy cơ.
Giang Đình Phong không thể nương tay được nữa. Huyết khí quanh thân Giang Đình Phong bốc lên, thiêu đốt tinh huyết, muốn liều mạng đánh một đòn. Nhưng nào ngờ, đòn này còn chưa đánh thì nhất thời, hắn cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể mình đang không ngừng chảy xuôi, kiếm của Lý Phôi đã đâm vào giữa ngực hắn từ lúc nào!
Đây chính là thứ mà Lý Phôi lĩnh hội được từ tàn chiêu Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm mà Tô Tín truyền cho.
Bởi vì Tô Tín từng vận dụng vật tiêu hao Đoạt Mệnh Thập Ngũ Kiếm, cho nên thứ hắn đánh ra chỉ có thể coi là tàn chiêu.
Sau khi Lý Phôi nhìn tàn chiêu, cái mà hắn ngộ ra cũng không coi là tàn chiêu gì, chỉ có thể coi là một kiểu vận dụng tử khí, dung nhập vào trong kiếm đạo của mình, khiến uy lực của nó càng thêm phần lợi hại.
Bên này, Lý Phôi giải quyết Giang Đình Phong. Bên kia trên trăm tên võ giả Ám Vệ cũng tàn sát hết sạch hơn ba ngàn tên võ giả Lạc Nguyệt Kiếm tông.
Lý Phôi vung tay lên, hết thảy Ám Vệ võ giả tụ hội, thu hồi kia trận pháp cách âm, cả đám lại biến mất ở ở trong bóng đêm.
Trở lại trong Tiết Độ phủ, Tô Tín chưa ngủ, mà đang ở trong phòng khách chờ Lý Phôi trở về.
Đây cũng là lần hành động đầu tiên của Ám Vệ do hắn thành lập, Tô Tín cũng muốn xem thử thành quả của bọn họ sau cùng là thế nào, cần tiếp tục tăng cường ở phương diện nào.
Qua chưa tới một canh giờ, Lý Phôi liền đẩy cửa vào, bẩm báo với Tô Tín nói: "Lão đại, người Lạc Nguyệt Kiếm tông tất cả đã được giải quyết. Ám Vệ không có người chết nhưng có chín người bị thương nhẹ."
Tô Tín gật gật đầu, tỷ lệ này vẫn ổn. Dù sao, những Ám Vệ này hoặc chính là đệ tử Tô gia, hoặc là chính là tinh anh Lục Phiến Môn, đối phó một tông môn nhị lưu mà có thể có thương vong, đó mới gọi là mất mặt.
Tô Tín trầm giọng nói: "Sau này phải tăng cường huấn luyện cho Ám Vệ. Đơn gian mà nói, cái ta muốn chính là sức chiến đấu cực hạn. Không cần tính toán đến thủ đoạn, chỉ cần lực sát thương lớn, cần gì cứ việc nói."
Triều đình cho Ám Vệ của Tô Tín đãi ngộ ngang với Long Vũ quân, cho nên các loại tài nguyên tu luyện tuyệt đối không thiếu. Bằng không Đồ Long nỗ kia tuy rằng có thể sản xuất số lượng lớn, nhưng Tô Tín cũng không thể nào tùy tiện là lấy ra được trên trăm bộ.