Chương 1410 - Thực lực của Ám Vệ (2)
Lý Phôi gật đầu, Tô Tín nói: "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi. Ta tin chắc ngày mai sẽ có người chạy đến báo tin cho chúng ta."
Cái gọi là tam đại thế lực võ lâm Phi Long thành này căn bản chính là gió chiều nào mạnh là theo chiều nấy.
Bọn họ cho rằng Tô Tín đánh không lại những Tây Bắc dị tộc, chắc ở lại tại Tây Bắc đạo không lâu, cho nên bọn họ coi như là biết manh mối cũng tính che giấu.
Mà Tô Tín đã không phải là giết gà dọa khỉ, mà là trực tiếp xóa sổ Lạc Nguyệt Kiếm tông mạnh nhất trong cả ba phái. Bấy giờ, nếu như vẫn không chịu mở miệng như trước thì coi như Tô Tín cũng phải nói một tiếng bội phục.
Sáng sớm ngày hôm sau, một số võ giả thành đông đều cảm giác thấy hơi không đúng.
Thân là võ giả tất nhiên không thể ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh như người bình thường như vậy, tất cả đều ra ngoài luyện công từ rất sớm.
Lạc Nguyệt Kiếm tông nói thế nào cũng là nhị lưu tông môn có một võ giả Hóa Thần Cảnh cùng võ giả Dung Thần cảnh, cho nên lúc bình thường bọn họ đều tu luyện từ rất sớm.
Kết quả cảnh tượng mấy ngàn võ giả luyện công trong ngày thường cũng không thấy đâu. Bên trong diễn võ trường của Lạc Nguyệt Kiếm tông vẫn yên tĩnh như vậy, khiến người khác không khỏi có chút hoảng hốt cảm giác.
Giác quan của võ giả nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều. Lúc này, có vài tán tu ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt từ trong võ trường Lạc Nguyệt Kiếm tông.
Chỉ có điều ngại vì uy thế của Lạc Nguyệt Kiếm tông, bọn họ cũng không dám lo chuyện bao đồng.
Đợi đến giữa trưa, bên trong Lạc Nguyệt Kiếm tông đã tràn ngập mùi máu tanh nồng, vô cùng hôi tanh. Lúc này, dù có ngu đến đâu cũng có thể cảm giác được không lành.
Triệu gia cùng người Đông Lâm tông đã nghe được tin tức, Triệu Lan cùng Trác Đông Thiên lập tức tới đây. Khi bọn họ đẩy cửa Lạc Nguyệt Kiếm tông ra, nhất thời mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Bên trong Lạc Nguyệt Kiếm tông thây phơi khắp nơi, chỗ nào cũng là thi thể. Toàn bộ diễn võ trường bị nhuộm thành một màu máu đỏ.
Tông chủ Lạc Nguyệt Kiếm tông, Trần Hoài Nam bị người một kiếm chém giết, đến ngay cả vị lão tổ Lạc Nguyệt Kiếm tông kia cũng đã bị tà pháp cho hút thành xác khô!
Cảnh tượng kinh khủng này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều có chút không rét mà run. Triệu Lan cùng Trác Đông Thiên liếc mắt nhìn nhau, bọn họ là thật sự sợ.
Lạc Nguyệt Kiếm tông mạnh nhất trong cả ba phái chỉ trong một buổi tối đã bị diệt môn. Bọn họ đến cả tiếng gió cũng không nghe được. Thực lực kinh khủng như vậy trừ đám người Tô Tín ra thì còn ai vào đây nữa?
Nghĩ đến trước nụ cười làm người ta sợ hãi trước đó của Lý Phôi, hiển nhiên bắt đầu từ khi đó Lý Phôi đã quyết định xong.
Lần này Triệu Lan cùng Trác Đông Thiên cũng không dám giấu giếm nữa.
Bọn họ nói, tương lai có thể sẽ bị Tây Bắc dị tộc Thác Bạt thị trả thù.
Nhưng nếu bọn họ không nói, rất có khả năng bọn họ chẳng sống qua nổi ngày hôm nay!
Triệu Lan cùng Trác Đông Thiên vội vội vàng vàng rời đi. Vài võ giả tán tủ kinh nghiệm già dặn ở đây cũng ít nhiều đoán được là ai ra tay.
Trong toàn bộ Phi Long thành, trừ vị Tô Tín đại nhân mới tới kia, nào còn ai có thực lực và uy thế như này?
Trước đây, quản lý Phi Long thành vô cùng lỏng lẻo, vị hành quân Đại tổng quản Chương Trung Nghiệp kia căn bản chẳng khác gì đồ trang trí, chỉ lo hưởng lạc cho mình. Thế cho nên Phi Long thành to lớn này hết sức tự do. Võ giả tán tu cùng vài Tây Bắc dị tộc cũng có lúc đến đây trao đổi vài thứ. Chỉ cần không làm lớn, thì coi như có động tay động chân cũng xem như không. Dù sao cũng chẳng ai quản.
Nhưng bây giờ nhìn một cái, e rằng tương lai Phi Long thành không dễ sống. Vị Tô Tín đại nhân này cũng không phải hạng người hiền lành.
Khi Triệu Lan cùng Trác Đông Thiên vội vội vàng vàng đi tới tổng bộ Ám Vệ, kết quả người Ám Vệ nói cho bọn họ biết Lý Phôi không có ở chỗ này, mà là ở trong Tiết Độ phủ.
Hai người lại vội vội vàng vàng đi tới Tiết Độ phủ, thái độ cung kính cầu kiến Lý Phôi hoặc là Tô Tín đại nhân.
"Cho bọn họ vào đi."
Tô Tín xoay người cười nói với Lý Phôi: "Xem ra suy đoán trước đó của ta quả nhiên không sai, bọn họ quả thực biết gì đó.
Có người chính là như vậy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ngươi nói phải trái bọn chúng không nghe, nhất định phải rút đao ra xử thì bọn họ mới có thể ngoan ngoãn ngồi xuống nghe ngươi nói chuyện."
Sau khi Triệu Lan cùng Trác Đông Thiên đi vào, bọn họ vội vàng khom người thi lễ với Tô Tín, nói: "Tham kiến Tô đại nhân, gặp Lý đại nhân."
Nếu như nói, lúc đối mặt với Lý Phôi bọn họ vẫn còn có thể dùng thân phận bình đẳng để nói chuyện, nhưng đối mặt với Tố Tín, bọn họ cũng không dám có nửa phần bất kính.
So với Tô Tín, hai người bọn họ thật giống như là giun dế như vậy, tùy tiện liền có thể bị một cước giẫm chết.
Tô Tín nhàn nhạt nói: "Lúc này các ngươi mới tính nói thật? Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn thế kia?"
Triệu Lan lúc này cũng không dám vòng vo với Tô Tín, hắn cười khổ nói: "Tô đại nhân thứ lỗi, chúng ta thật sự không là cố ý.
Trước khi Tô đại nhân đến Tây Bắc đạo thì những Tây Bắc dị tộc xưng bá. Đám Tây Bắc dị tộc này lớn nhỏ tất cả cộng lại cũng đến mấy chục. Bốc đại ra cũng có thể tùy tay tiêu diệt chúng ta. Cho nên không phải chúng ta không nói, mà là không dám nói!"
"Bây giờ có thể nói? Vậy thì nói một chút đi."
Tô Tín vung tay lên, ra hiệu cho Triệu Lan đừng nói nhảm nữa.