Chương 1416 - Cường thế (2)
Lời vừa mới nói ra, sắc mặt những tộc nhân Thác Bạt kia thị ở đây nhất thời biến sắc. Lập tức có mấy chục người vây đám người Tô Tín lại, dáng vẻ căng thẳng.
Tộc trưởng mấy bộ tộc khác không có biểu hiện gì. Mặc dù trên danh nghĩa mà nói thì đông đảo bộ lạc ở Tây Bắc hẳn nên là như thể tay chân. Nhưng tranh đấu trong tối ngoài sáng giữa bọn họ cũng không ít.
Quan trọng là lần này, chuyện Thác Bạt thị làm có chút đuối lý. Hơn nữa, tộc trưởng lại còn để cho đệ tử môn hạ của hắn kết hôn với một người ngoại tộc. Việc làm này cũng khiến cho bọn họ có chút bất mãn.
Nếu như hôm nay là Tô Tín dã tâm bừng bừng đến tìm Thác Bạt thị gây chuyện phiền phức, thì không cần Thác Bạt Thương Ý mở miệng xin giúp đỡ, bọn hắn sẽ chủ động ra tay giúp đỡ.
Bởi vì như vậy, Tô Tín không chỉ là làm tổn hại đến lợi ích của Thác Bạt thị mà còn là tổn hại đến lợi ích của tất cả các bộ tộc Tây Bắc.
Nhưng trước mắt tất cả mọi người đều biết, Chương Trung Nghiệp là do người Thác Bạt giết. Lúc giết người cũng không thương lượng với bọn họ. Bây giờ triều đình đánh đến cửa lại muốn bọn họ ra tay. Trên đời nào có chuyện tiện như thế? Ít nhất bây giờ bọn họ sẽ không ra tay.
Hơn nữa, Thác Bạt Phong cưới Trương Sở Sở lại là gợn sóng không nhỏ trong các tộc Tây Bắc.
Vốn chuyện này không liên quan mấy đến họ. Chỉ có điều họ cũng giống như Tô Tín, nhìn thấy được nguy hiểm trong chuyện này.
Cái khó kiểm soát nhất trên đời chính là lòng người. Trước mặt, bọn họ cam kết không sinh con đẻ cái, nhưng lỡ mau sau lưng lại vi phạm cam kết thì biết thế nào?
Chuyện này cũng không hẳn chỉ ảnh hưởng đến Thác Bạt thị mà nó còn ảnh hưởng đến những bộ tộc Tây Bắc khác nữa.
Trước kia nếu có chuyện tộc nhân cùng người ngoài yêu mến nhau. Các trưởng bối trong tộc xử lý chuyện này rất đơn giản: thẳng tay trấn áp thô bạo.
Nhưng bây giờ Thác Bạt thị như thế này, chắc chắn sẽ có tộc nhân sinh lòng bất mãn, yêu cầu có được đãi ngộ như Thác Bạt thị vậy.
Cứ như vậy, mầm mống nguy hiểm ở Thác Bạt thị sẽ biến thành nguy hiểm cho cả các bộ tộc Tây Bắc. Những tộc trưởng này dĩ nhiên bất mãn trong lòng.
Có điều, bất mãn thì bất mãn, đám người này cũng không làm gì quá mức.
Nhiều nhất là chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
Thác Bạt Thương Ý liếc những người kia một cái. Hắn cũng không trông mong gì những người này có thể hỗ trợ. Hắn đứng ra, lạnh lùng nói: “Ta đã nói, không ai có thể mang tộc nhân Thác Bạt thị đi. Dù có là người của triều đình cũng vậy thôi!”
Thấy thái độ của Thác Bạt Thương Ý, Thác Bạt Phong nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đoán không sai. Quả nhiên tộc trưởng sẽ không bỏ rơi hắn. Vì mặt mũi của Thác Bạt thị thì cho dù người là do hắn giết, bộ tộc nhất định cũng sẽ bảo vệ hắn.
Chính vì thế lúc đầu Thác Bạt Phong mới có thể tung chiêu hiểm, tính đi ám sát Chương Trung Nghiệp. Một là để chặt đứt hậu hoạn. Còn lại là để cho thấy được thực lực chân chính của mình, hòng được coi trọng trong tộc.
Trước mắt, hai mục tiêu của hắn cũng đã đạt thành.
Nhìn đám võ giả Thác Bạt thị xúm lại bên cạnh kia, Tô Tín lạnh nhạt nói: "Thác Bạt gia chủ, ngươi muốn ngoan cố đến cùng?
Đừng tưởng rằng ta giống như tên phế vật Chương Trung Nghiệp kia. Tô Tín ta nói lời giữ lời. Hôm nay đã nói phải đưa Thác Bạt Phong đi thì nhất định phải dẫn Thác Bạt Phong đi!
Nếu ngươi dám cản thì hôm nay ta sẽ huyết tẩy Thác Bạt thị các ngươi!”
"Cuồng vọng!"
Hai giọng nói cùng lúc vang lên. Một là Thác Bạt Thương Ý. Giọng còn lại là của người không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mọi người, lộ ra khí thế lão giả kinh người. Người này chính là Đại trưởng lão Thác Bạt Dư của Thác Bạt thị.
Vốn tình hình này, Thác Bạt Dư muốn để đến sau cùng mới xuất hiện. Nhưng Tô Tín đến gây chuyện, hắn không thể không ra mặt.
Thác Bạt Dư nhìn Tô Tín lạnh lùng nói: “Huyết tẩy Thác Bạt thị của ta, lời này dù có là Đại Tướng quân Lâm Tông của Đại Chu các ngươi cũng không dám nói như vậy. Một tên tiểu bối như ngươi dựa vào cái gì mà dám ở đây ăn nói xằng bậy?”
"Tiểu bối? Ha ha."
Nhìn Thác Bạt Dư, khóe miệng Tô Tín kéo ra thành một nụ cười khiến người ta sợ hãi.
“Lâu rồi chẳng có ai để ý gọi ta là tiểu bối nữa. Dương Thần cảnh thì giỏi lắm à? Ta không phải chỉ từng giết có một võ giả Dương Thần cảnh thôi đâu. Các hạ cho rằng mình hơn được Đại trưởng lão của Thanh Thành Kiếm phái hay là Hắn Liên Thánh sứ của Bạch Liên Giáo đây?”
Câu nói này cảu Tô Tín rất ngông cuồng. Dương Thần cảnh giỏi lắm sao? Dù có là người đứng đầu trên giang hồ thì võ giả Dương Thần cảnh đúng là rất giỏi!
Nhưng toàn bộ giang hồ cũng chỉ có Tô Tín dám nói như thế. Bởi vì võ giả Dương Thần cảnh chết trong tay hắn đúng là không chỉ một người.
So sánh Thác Bạt Dư tuổi đã lớn với Sầm Vệ Trang hay Hắc Liên Thánh sứ thì đúng là không tài nào so được.
“Tự tìm cái chết!”
Trong mắt Thác Bạt Dư lóe lên vẻ kinh sợ, đánh ra một quyền, giống như trời sập đánh về hướng Tô Tín.
Mặc dù tuổi hắn đã cao nhưng vẫn là Dương Thần cảnh. Ngày xưa lúc hắn còn ở đỉnh tráng niên, hắn cũng từng là một trong những Chúa tể ở đất Tây Bắc này. Tô Tín miệt thị hắn như vậy, nếu Thác Bạt Dư không phản ứng lại thì người mất mặt chỉ có thể là hắn.
Người giang hồ sẽ không nói Tô Tín cuồng vọng, bởi Tô Tín có vốn để mà cuồng vọng.
Lúc Tô Tín còn đang là Hóa Thân cảnh đã dùng kế chém chết Dương Thần cảnh. Lúc ở Dung Thần cảnh, Tô Tín lại có thể giao thủ ba chiêu cùng với “Kiếm Động Bát Hoang” Hà Vô Sơn, Trang chủ của Danh Kiếm Sơn Trang. Chiến tích như này đã đủ để có thể chứng minh thực lực của Tô Tín.
Cho nên người giang hồ sẽ chỉ nói Thác Bạt Dư hắn đã già, không có nhuệ khí, bị một tên tiểu bối miệt thị, mỉa mai như vậy mà không dám ngo ngoe gì.
Miệng lưỡi của thiên hạ rất đáng sợ. Thác Bạt Dư coi như là không ra tay vì mặt mũi của mình thì cũng phải vì mặt mũi của Thác Bạt thị mà ra tay với tiểu bối như Tô Tín trước.