Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất

Chương 1417 - Quyền thế vô song

Chương 1417 - Quyền thế vô song
Thác Bạt Dư bỗng nhiên xuất thủ khiến mọi người ở đây đều giật mình kêu lên, vội vàng tránh đi để khỏi bị ngộ thương.
Mộ Dung thị gia chủ cười, nói: "Lão già Thác Bạt Dư này tính tình thật đúng là nóng. Bao năm vậy rồi mà vẫn còn y như trước."
Trong các bộ tộc Tây Bắc, không phải Thác Bạt thị chưa từng được huy hoàng. Thác Bạt Dư vào thời kì đỉnh phong sức chiến đấu cũng rất mạnh. Có điều, võ đảo của hắn quá cực đoan, hơn nữa không giỏi dạy đệ tử cho nên dù hắn có là Dương Thần cảnh cũng không đủ tư cách vào Đại Tuyết Sơn làm giáo viên.
Thác Bạt Dư già đi, toàn bộ Thác Bạt thị không người kế tục, cho nên dưới mắt bọn họ Thác Bạt thị mới có hơi tỏ ra suy bại.
Lúc này tất cả mọi người hết sức chăm chú nhìn về phía Thác Bạt Dư, muốn xem thử vị cường giả Dương Thần cảnh hơn mười năm chưa từng xuất thủ thực lực còn được mấy thành.
Bấy giờ, Thác Bạt Dư xuất thủ cũng không giống như đã già, khí huyết suy bại.
Quyền của hắn vẫn kinh người như cũ. Một quyền kia đánh xuống giống như trời sập, khí thế phá hư không, cương khí vô tận nổ vang. Trong toàn bộ thiên địa thật giống như chỉ có một quyền này của Thác Bạt Dư tồn tại!
Những Tây Bắc dị tộc này mỗi nhà đều là lưu truyền trên vạn năm, công pháp bọn họ tu luyện cũng là võ kỹ cường đại truyền thừa từ thượng cổ, có lẽ hơi tối nghĩa khó hiểu, nhưng uy lực ở trong đó thì không thể nghi ngờ.
Thác Bạt thị bọn họ tu luyện một môn công pháp có thể coi là vô cùng cực đoan tên là “Chân Ngã Đạo Điển”.
Trong công pháp này có dấu vết của đạo gia nhất mạch, nhưng chân ý của võ đạo lại tương đối cực đoan. Bỏ đi vạn vật thế gian, ngưng tụ nhất niệm chân ngã, dùng thành ý, ngưng tụ thành con đường võ đạo vô lượng.
Đây là môn công pháp có tính dẻo dai cao, đối với Thác Bạt Dư mà nói, “Chân ngã” hắn luyện ra được chính là nắm đấm của mình. Võ đạo có gian nan hiểm trở đi nữa thì hắn cũng có thể dùng đôi thiết quyền của mình đánh nát!
Cảm nhận được quyền ý cường đại của Thác Bạt Dư, Tô Tín thầm gật đầu một cái. Công pháp truyền thừa của Thác Bạt thị quả thực rất cường đại, chẳng trách lúc trước Chương Trung Nghiệp chết trong tay Thác Bạt Phong.
Công pháp mạnh đến mức có thể nói là công pháp chấp niệm, một khi tu luyện tới trình độ cao nhất, sức bạo hết sức kinh người.
Dĩ nhiên, với Tô Tín mà nói, môn công pháp này nếu có thể nói cực đoan thì dĩ nhiên có điểm mạnh và điểm yếu của chính việc cực đoan đó.
Thác Bạt Dư ngưng luyện ra “Chân ngã” chính là quả đấm của mình. Hắn không cần binh khí, quả đấm là binh khí mạnh nhất của hắn.
Vào thời kỳ đỉnh phong, hắn quyền ý vô song, tin chắc rằng quả đấm của mình có thể phá hết thảy. Nhưng bây giờ hắn đã già rồi, ngay cả chính bản thân hắn cũng biết quả đấm của mình đánh không nổi gông xiềng thời gian. Hắn sẽ có ngày già nua đến không huy động nổi quả đấm khi đó.
“Chân ngã” của Thác Bạt Dư xuất hiện vết nứt, quyền của hắn không phải vô địch mà là run rẩy. Một chút không tự tin với chính bản thân hắn.
Mặc dù Thác Bạt Dư chỉ có nhược điểm bé như vậy, nhưng cũng bị Tô Tín bắt gọn được.
Tô Tín cũng đánh ra một quyền, là một quyền trước nay chưa từng có, mặc kệ sinh tử, kinh diễm không ngờ.
Cũng cùng là quyền ý cực đoan nhưng quyền của Lý Trầm Chu so với Thác Bạt Dư kia sinh ra một vẻ hoài nghi quyền ý mạnh hơn. Cho nên, lúc hai quyền đụng nhau, cương khí vô tận nổ tung quanh thân hai người. Uy năng to lớn trong nháy mắt quét sạch mấy gian nhà chung quanh bọn họ.
Mặc dù Thác Bạt thị truyền thừa lâu đời, nhưng trong tộc không có truyền thừa thầy trận pháp. Dù có là bên trong gia tộc cũng chỉ có một số ít trận pháp là do họ mời người từ Thiên Cơ cốc đến bố trí. Lực phòng ngự cũng không coi là mạnh, căn bản không ngăn được dư âm hai người giao thủ.
Những tộc trưởng bộ tộc khác thấy vậy lập tức xuất thủ, có điều không phải là hỗ trợ mà là phòng ngự, tránh cho hai người bọn họ phá nát Thác Bạt thị. Mấy tộc trưởng đó làm vậy coi như là đã đến một trình độ nào đó rồi.
Sắc mặt Thác Bạt Dư bỗng nhiên biến đổi. Bàn về sức mạnh đơn thuần, hắn thân là Dương Thần cảnh hiển nhiên là bỏ xa Tô Tín. Nhưng quyền ý của Tô Tín hoàn toàn phá hủy “Chân ngã” quyền hắn ngưng luyện ra được.
Hai quyền đụng nhau, Tô Tín không lui lại nửa bước. Thác Bạt Dư cũng không lui, nhưng nắm đấm của hắn lại không ngừng run rẩy. Dù cho hắn hết sức che giấu, chẳng qua không giấu được những võ giả Hóa Thần cảnh và Dung Thần cảnh kia.
Những tộc trưởng các bộ tộc khác sắc mặt có hơi biến.
Bọn họ thân ở đất Tây Bắc, dù được đặt tên là một đạo nhưng trong thực tế, diện tích so với mấy đạo trong Trung Nguyên gộp lại cũng lớn hơn. Mặc dù đất đai phần lớn cằn cỗi nhưng cũng đủ tự lực cánh sinh. Cho nên, Tây Bắc đạo này giống như một võ lâm độc lập khác vậy.
Có điều, dù bọn họ có độc lập, có bài ngoại đến đâu đi chăng nữa thì có vài chuyện lớn nhỏ trong võ lâm Trung Nguyên bọn họ cũng từng nghe nói đến.
Danh tiếng của Tô Tín dĩ nhiên họ cũng được nghe. Chỉ có điều lời đồn thì vẫn chỉ là lời đồn, kiểu gì họ cũng không nghĩ tới Tô Tín này lại mạnh đến như vậy, ngay cả Thác Bạt Dư cũng bị rớt xuống thế hạ phong trước mặt hắn.
Nhưng điều càng làm cho người ta kinh dị còn ở phía sau. Đánh xong một quyền, Tô Tín phất tay lên. Trong nháy mắt, mấy chục ngàn đạo kiếm khí gầm thét chém đến phía Thác Bạt Dư.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất