Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất

Chương 1419 - Giết người diệt khẩu

Chương 1419 - Giết người diệt khẩu
Những bộ tộc Tây Bắc đạo này trước kia đích thực là sống quá an nhàn. Bọn họ ở gần Đại Chu cùng Kim trướng Hãn Quốc, nhưng lại không về dưới trướng ai, có thể nói là tự thành một phái. Bây giờ có đối mặt với Tô Tín bọn họ cũng không chút sợ hãi.
Hơn nữa, vị hành quân Đại Tổng quản Chương Trung Nghiệp kia trước đây cũng thật sự là phế vật nên càng khiến cho những Tây Bắc dị tộc này chẳng coi triều đình ra gì.
Tô Tín nói muốn huyết tẩy Thác Bạt thị, mọi người ở đây hiển nhiên có hơi không tin.
Nhìn mọi người ở đây, Tô Tín lạnh lùng cười nói: “Ba ngàn Ám Vệ đã chuẩn bị ở Phi Long thành. Hơn mười ngàn quân Tây Bắc cũng đã tề tựu. À, đúng rồi, quân Tây Bắc dưới quyền ta cũng không phải đám thủ hạ phế vật của Chương Trung Nghiệp.
Thác Bạt tộc trưởng nếu không tin, vậy ngươi có thể đánh cược một lần, cược ta có dám động thủ hay không, cược ta có dám huyết tẩy Thác Bạt thị các ngươi hay không!"
Trong lời nói của Tô Tín mang theo ý lạnh, khiến Thác Bạt Dư cùng Thác Bạt Thương Ý nhất thời run trong lòng.
Mặc dù bọn họ không hiểu con người của Tô Tín, nhưng bọn họ không nghĩ sẽ lấy an nguy của Thác Bạt thị ra mà đánh cược.
Vậy nên, Thác Bạt Thương Ý hừ lạnh một tiếng, nói: “Tô Tín! Ngươi đừng có hù người! Tộc trưởng các bộ tộc khác ở Tây Bắc đạo cũng đang ở đây, ngươi dám động vào Thác Bạt thị ta thì chính là đang gây hấn với tất cả các bộ tộc Tây Bắc!”
Những tộc trưởng các bộ tộc khác hai mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu, rồi cũng đồng loạt bước lên trước.
Mặc dù bọn họ biết hành động này cảu Thác Bạt Thương Ý là đang kéo bọn họ xuống nước, xem bọn họ như bia đỡ đạn nhưng bọn họ cũng nhất định phải tỏ ra chút gì.
Các bộ tộc ở Tây Bắc như tay như chân. Bọn họ như thể tay chân không giống như Trì Kiếm Ngũ Phái chỉ có tiếng không có miếng mà thật sự là cùng lên voi xuống chó.
Nếu như bọn họ không thể đoàn kết thì những bộ tộc Tây Bắc đạo bọn họ cũng không có khả năng giữ vưng độc lập.
Cho nên hôm nay, mặc dù bọn họ biết chuyện do Thác Bạt thị gây nên nhưng bọn cũng phải đứng về phía Thác Bạt thị. Ít nhất cũng không thể để cho Tô Tín động thủ với Thác Bạt thị.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Tô Tín không khỏi lắc đầu một cái: “Thác Bạt tộc trưởng, ngươi thật quá khiến cho người khác thất vọng, chuyện này vốn chỉ là ân oán giữa triều đình và tộc Thác Bạt thị mà thôi. Kết quả, ngươi lại kéo toàn bộ các bộ tộc Tây Bắc xuống nước. Chẳng lẽ ngươi không thấy xấu hổ à?”
Chẳng đợi cho Thác Bạt Thương Ý trả lời, Tô Tín lại tiếp tục lạnh lùng nói: “Những năm gần đây triều đình quả thực không động thủ với Tây Bắc đạo ấy cũng là vì đông đảo các bộ tộc Tây Bắc đạo không đụng đến lợi ích của triều đình.
Bây giờ một hành quân Đại Tổng quản cũng bị giết, đây quả thực là đang đánh vào mặt triều đình.
Mà bây giờ, Tây Bắc đạo là do Tô Tín ta trấn thủ. Tìm được hung thủ nhưng không giao người đây cũng là đánh vào mặt Tô Tín ta.
Ta đã nói, không giao người thì ta sẽ huyết tẩy Thác Bạt thị. Những bộ tộc khác ở Tây Bắc muốn ra tay thì cũng được. Chỉ cần các ngươi chuẩn bị khai chiến cùng triều đình là được. Đến lúc đó lớn chuyện thì ta không khống chế được nữa đâu.”
“Tô Tín! Ngươi có biết ngươi làm như vậy là đang uy hiếp toàn bộ Tây Bắc đạo hay không? Chuyện này mà lớn ra thì Tô Tín ngươi ắt cũng bị Đại Chu chỉ trích!”
Tất cả tộc trưởng các bộ tộc đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Tín. Sự cương quyết của người này nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Tô Tín tỏ ra không hề gì, nói: “Uy hiếp thì sao? Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Thác Bạt thị vì tư lợi bản thân mà kéo các ngươi xuống nước. Lúc bọn họ giết người không tìm các ngươi thương lượng. Kết quả, bây giờ xảy ra chuyện lại tìm các ngươi đến gánh cùng.
Dĩ nhiên các ngươi cũng có thể chọn cách không tin. Thế thì các người cứ đánh cược một trận xem Tô Tín ta rốt cuộc có dám làm như vậy hay là không?
Chỉ trích của Đại Chu, Tô Tín ta gánh được. Nhưng an nguy của Tây Bắc đạo các ngươi thì Thác Bạt thị này có gánh được hay không?”
Mọi người ở đây nhất thời biến sắc, đặc biệt là người của Thác Bạt thị, sắc mặt của bọn họ rất khó coi.
Người như Tô Tín là người khó dây dưa nhất. Bởi vì ngươi nói chuyện lợi ích với hắn, hắn nói chuyện phải trái với ngươi. Mà ngươi nói chuyện phải trái với hắn, hắn sẽ trở nên rất vô lý.
Những bộ tộc Tây Bắc dù cho có cuồng vọng đi chăng nữa cũng không đến mức đi tranh chấp với Đại Chu. Chỉ có điều, chuyện trước mắt, bọn họ nào ai dám đánh cược Tô Tín sẽ không động thủ cho được?
Chẳng may Tô Tín đúng là kẻ điên, hắn thật sự phái người đi huyết tẩy Thác Bạt thị. Hơn nữa còn kéo hết toàn bộ Tây Bắc đạo vào trong chiến loạn, thế thì đối với khắp cả Tây Bắc mà nói thì đúng là họa.
Ít nhất, những bộ tộc truyền thừa vạn năm cũng bị tiêu diệt hơn nửa.
Cả đám đều vụng trộm nhìn Thác Bạt Thương Ý cùng Thác Bạt Dư một cái. Chuyện này vẫn phải trách bọn họ, đều là chuyện tốt Thác Bạt thị bọn họ làm ra cả!
Chuyện này bọn họ vốn không chiếm lý. Lúc trước Thác Bạt thị muốn giết người, nếu như thông báo cho bọn họ thì cũng tốt cho họ chuẩn bị, chuyện cũng sẽ không ra nông nỗi như thế này.
Kết quả bây giờ Thác Bạt thị gây chuyện lại bắt bọn họ tới dọn bãi chiến trường.
Cảm nhận được ánh mắt từ các tộc trưởng bộ tộc còn lại, Thác Bạt Thương Ý bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Nếu triều đình muốn có một câu trả lời thì được, hôm nay ta sẽ cho triều đình một câu trả lời! Chuyện này Thác Bạt thị chúng ta bị vu oan! Tô đại nhân, tương lai còn dài, ân oán sau này chúng ta cùng tính một lượt!”
Nói dứt lời, Thác Bạt Thương Ý lại bỗng nhiên xuất thủ, một chưởng phá hư không, đánh tới hướng Thác Bạt Phong!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất