Chương 1420 - Giết người diệt khẩu (2)
“Ta đã nói, không ai có thể mang người nào của Thác Bạt thị ra ngoài! Hôm nay Thác Bạt Phong dù có chết thì cũng phải chết ở Thác Bạt thị ta!”
Mọi người ở đây đều bị Thác Bạt Thương Ý làm giật mình. Không ai ngờ hắn sẽ lại đột nhiên xuất thủ như vậy!
Có điều sau đó những tộc trưởng các bộ tộc lớn kia cũng âm thầm thở phào một hơi. Làm như vậy cũng coi là có thể giữ được chút mặt mũi cuối cùng của Thác Bạt thị. Xem như nhận thua thì cũng phải nhận thua kiên cường một chút.
Thác Bạt Thương Ý ngược lại là có mấy phần quả quyết. Đáng tiếc quả quyết của hắn có hơi quá muộn. Nếu như ngay lúc Thác Bạt Phong mới xuất thủ giết chết Chương Trung Nghiệp, hắn có tư thái quả quyết này thì sẽ không có vấn đề gì.
Lúc này, trong mắt Thác Bạt Phong mang vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Kiểu gì hắn cũng không ngờ cho tới hôm nay vị tộc trưởng mình nể trọng coi là chỗ dựa lại muốn giết hắn.
Lúc đối mặt với áp lực cường đại từ phía Tô Tín, Thác Bạt Thương Ý rút lui, toàn bộ Thác Bạt thị cũng lui cho nên nhất định phải lấy tính mạng hắn ra thì mới có thể làm lắng cơn lửa giận của triều đình xuống.
Nhưng Thác Bạt Phong không cam lòng!
Tương lai của hắn còn rất dài. Thậm chí hắn còn có lòng tin đi xa được hơn cả Đại Trưởng lão Thác Bạt thị của bọn họ. Hắn không muốn chết ở đây!
Trong nháy mắt, người Thác Bạt Phong tuôn ra một cỗ sức mạnh lỳ dị. Sức mạnh này không phải là công pháp Thác Bạt thị. Mặc dù rất mạnh nhưng dù sao hắn cũng chỉ có thực lực Tiên Thiên cảnh. So sánh với Thác Bạt Thương Ý ở Dung Thần cảnh thì kém quá nhiều.
Nhưng ngay lúc này, vô số đạo kiếm khí chắn trước mặt Thác Bạt Phong. Kiếm khí này không giết hắn mà là bảo vệ hắn, ngăn lại một chưởng của Thác Bạt Thương Ý.
Kiếm khí cường đại phá hư không. Bấy giờ Thác Bạt Dư có muốn ra tay cũng không còn kịp. Mặc dù hắn là Dương Thần cảnh nhưng Tiên Thiên phá thể của Tô Tín kiếm khí vô hình, kiếm tùy tâm động. Với tốc độ bây giờ của hắn thì căn bản không ngăn được.
Thân hình của Tô Tín động một cái, chân khí cường đại trực tiếp kéo Thác Bạt Phong đến trước mặt mình. Cái này khiến Thác Bạt Thương Ý nhất thời biến sắc, quát lên: “Tô Tín! Ngươi muốn làm gì?”
Thác Bạt Phong đứng trước mặt Tô Tín hãy còn chưa tỉnh hồn. Cho đến giờ hắn vẫn còn chút mộng. Tộc trưởng của hắn muốn giết hắn. Tô Tín lúc trước uy hiếp Thác Bạt Thương Ý giao hắn ra lại cứu hắn. Tình huống này là gì?
Trên mặt Tô Tín lộ vẻ quỷ dị, nói: “Không làm gì! Ta chỉ không muốn nhìn cảnh tộc trưởng Thác Bạt thị ngươi giết người diệt khẩu mà thôi!”
Mọi người ở đây nhất thời sửng sốt. Giết người diệt khẩu? Ý gì đây?
Trong mắt Thác Bạt Thương Ý lộ vẻ bối rối, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cái gì mà giết người diệt khẩu? Chẳng qua là ta không muốn để cho ngươi đưa Thác Bạt Phong ra khỏi Thác Bạt thị mà thôi.
Đệ tử Thác Bạt thị ta cho dù chết cũng chỉ có thể chết trong Thác Bạt thị chứ không phải bị người khác mang đi từ trong bộ tộc!”
Tô Tín vỗ tay, chậc chậc thở dài, nói: “Thác Bạt tộc trưởng quả nhiên diễn hay! Thác Bạt Đại trưởng lão khi nãy cũng diễn rất tốt! Nếu không phải trước đó ta cũng có nghi ngờ thì e là cũng bị các ngươi gạt!
Có điều, những bộ tộc khác ở Tây Bắc đạo mới là đáng thương. Chẳng qua là đến dự lễ thôi mà lại bị kéo xuống nước, bị người khác lợi dụng.”
Tô Tín vừa mới nói ra. Thác Bạt Dư và Thác Bạt Thương Ý nhất thời biến sắc. Bọn họ vừa muốn nói gì đó nhưng những tộc trưởng các bộ tộc khác lạnh lùng nói: “Rốt cuộc Tô đại nhân có ý gì? Không ngại thì nói rõ ra. Ngươi muốn khích bác quan hệ giữa các tộc Tây Bắc ta không có dễ dàng như vậy đâu!”
Những người này ngoài mặt thì nghi ngờ Tô Tín nhưng rõ ràng là đang chất vấn Thác Bạt thị.
Trên mặt Tô Tín treo lên nụ cười lãnh đạm, lắc đầu nói: “Thật ra thì chuyện này phải kể từ lúc mới bắt đầu, hành quân Đại Tổng quản Tây Bắc đạo Chương Trung Nghiệp bị giết. Triều đình phái ta tới xử lý chuyện này, cho nên ta liền diệt Lạc Nguyệt Kiếm tông, một trong ba thế lực lớn ở Phi Long thành. Hai phái khác liền sợ phải nói ra ân oán giữa Thác Bạt thị và Chương Trung Nghiệp.”
Lời này của Tô Tín nghe đúng là hời hợt nhưng nào ngờ, dưới câu này của hắn là mấy ngàn mạng người. Điều này khiến những người có mặt ở đó ai nấy lạnh trong lòng.
Tô Tín nhìn Thác Bạt Phong bên cạnh, nói: “Thật ra thì chuyện này nhìn qua rất đơn giản, cũng giống như các vị biết. Vị Thác Bạt công tử này xung quan giận dữ vì hồng nhan, lực chiến cường giả trong tộc, vượt cấp chém chết kẻ thù. Cuối cùng, thậm chí còn ép bộ tộc thay đổi quy củ vì mình, thắng được mỹ nhân về. Cục diện tốt đẹp thế này nhưng chư vị có nghĩ tới trong này có gì không đúng hay không?”
Tô Tín nhìn Thác Bạt Thương Ý, trầm giọng nói: “Điều không đúng thứ nhất chính là biểu hiện của Thác Bạt thị các ngươi có phần sáng suốt quá mức. Thác Bạt Phong có lực chiến thực lực Hóa Thần cảnh thì các ngươi liền đồng ý cho hắn đi giết Chương Trung Nghiệp. Hơn nữa còn không chút nào che giấu. Đây quả thực hình như là cố ý đưa Chương Trung Nghiệp vào chỗ chết vậy.
Nhưng kỳ thật các ngươi rõ ràng có phương pháp tốt hơn để giải quyết chuyện này. Thậm chí so với chuyện trực tiếp giết Chương Trung Nghiệp còn đơn giản hơn. Ví như liên kết với bộ tộc khác tạo áp lực cho Chương Trung Nghiệp, để con trai của hắn từ bỏ Trương gia nữ, nhưng các ngươi lại không làm như thế, ngược lại là lựa chọn cách làm ngu xuẩn nhất. Này là vì sao? "