Chương 1421 - Bảo vật
Thác Bạt thị ra tay như vậy thì lại gián tiếp thừa nhận lời Tô Tín nói không sai.
Dĩ nhiên, dù không động thủ thì cụng vô dụng, Trương Sở Sở đã quyết định nói ra chuyện này rồi.
Mọi người ở đây ai nấy đều nhìn về phía Trương Sở Sở. Tộc trưởng Mộ Dung tộc nở nụ cười hòa ái, nói: “Tiểu cô nương, ngươi nói hết chân tướng mọi chuyện ra đi. Ta có thể bảo đảm ngươi và Trương gia không có chuyện gì. Ở Tây Bắc đạo này, người Mộ Dung thị ta muốn bảo vệ thì không ai dám đụng vào ngươi!”
Trong tất cả các bộ tộc Tây Bắc, thực lực của Mộ Dung thị đủ để đứng vào hàng ngũ năm tộc đứng đầu, hắn đương nhiên có tư cách nói những lời này.
Trương Sở Sở gật đầu một cái, nước mắt như mưa kể lại chuyện đã xảy ra. Dĩ nhiên chân tướng có chút lệch so với suy đoán của Tô Tín, nhưng cũng xong hết rồi.
Lúc đầu Tô Tín nghi ngờ Trương Sở Sở đưa bảo vật bất ngờ lấy được cho Thác Bạt Phong. Trên thực tế, người lấy được cơ duyên cũng đúng thực là Trương gia nữ Trương Sở Sở.
Trương gia bọn họ chỉ là một tiểu thế gia bất nhập lưu. Nói là thế gia thì cũng là dát vàng lên mặt mình thôi, toàn bộ Trương gia chỉ có chưa đến một trăm người, trong đó, võ giả họ Trương chân chính thì chỉ có hơn ba mươi người.
Kích thước chỉ có bây lớn, dĩ nhiên chỗ ở của bọn họ cũng không phải là nơi thiên thời địa lợi. Trương Sở Sở ngày nọ vốn đang tản bộ sau núi Trương gia thì bất ngờ nhặt được một cái răng không biết là của loài động vật nào.
Vốn Trương Sở Sở chẳng qua xem vật này như đồ trang sức thôi. Không ngờ, nàng đeo chiếc răng này hơn mười ngày, trong cơ thể lại xuất hiện một tia nội lực.
Trương Sở Sở thật ra không phải võ giả. Lúc nàng còn nhỏ, thiên phú võ đạo rất kém cho nên gia chủ Trương gia cũng không muốn một cô nương như nàng tập võ nên không dạy cho nàng chút nội công nào.
Bởi vì Trương Sở Sở không phải là võ giả nên nàng cũng có chút không rõ sức mạnh sinh ra trong cơ thể nàng có phải là nội công hay không nên cũng không nói với cha nàng.
Mà chuyện sau đó thì mọi người cũng biết. Trương Sở Sở và Thác Bạt Phong thầm mến nhau. Lúc hẹn hò lén lút, Thác Bạt Phong thổ lộ buồn khổ trong lòng mình cho Trương Sở Sở nghe.
Nghe Thác Bạt Phong nói thế, Trương Sở Sở cũng đau lòng thay cho hắn, nghĩ đến công hiệu của chiếc răng kia nàng liền đưa nó cho Thác Bạt Phong.
Muốn xem thử vật này có thể giúp Thác Bạt Phong tăng thực lực lên hay không.
Nhưng ai nào ngờ, chiếc răng này vừa vào trong tay Thác Bạt Phong liền giống như sinh ra biến hóa gì. Từng luồng từng luồng sức mạnh cường đại tràn vào trong cơ thể Thác Bạt Phong khiến cho tiến bộ của hắn đi được đến ngàn dặm một ngày. Hơn nữa, mỗi ngày lúc đi ngủ thì chiếc răng kia cũng sẽ có chút biến hóa, khiến Thác Bạt Phong nằm mơ rất nhiều giấc mơ ly kỳ cổ quái.
Sau khi Thác Bạt Phong tỉnh lại, những giấc mơ này hắn không nhớ được nữa. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn vì vậy mà tăng nhiều. Hệt như thể hắn từng đối chiến với vô số cường giả cao thủ trong mộng vậy.
Nếu không thì dù thực lực của Thác Bạt Phong có mạnh hơn nữa hắn cũng không có đủ khả năng đi giết Chương Trung Nghiệp.
Nghe lời này xong, mọi người nhất thời sáng mắt, ba chữ hiện lên trước mắt họ: Vật truyền thừa!
Chiếc răng thú không biết tên kia nhất định là vật truyền thừa mà một vị cường giả nào đó lưu lại. Không chỉ có thể truyền sức mạnh cho người thừa kế mà trong đó thậm chí còn lưu lại dấu ấn của cường giả kia, cho nên Thác Bạt Phong mới có thể nhận truyền thừa kinh nghiệm chiến đấu của vị cường giả kia từ trong mộng.
Mà những đệ tử Thác Bạt thị khác đang từ trạng thái tức giận đồng loạt nhìn về phía Thác Bạt Phong, cười nhạt không thôi.
Phế vật chính là phế vật. Lúc đầu bọn họ còn kinh ngạc tên phế vật này tại sao bỗng nhiên lại quật khởi. Hóa ra là kẻ bám váy đàn bà. Nếu như không phải là nhờ Trương Sở Sở thì khoảng thời gian này làm sao hắn có thể vinh hiển như vậy?
Nhất thời, mọi người đều đưa mắt nhìn Thác Bạt Phong đang đứng cạnh Tô Tín.
Tô Tín hơi tiến lên trước một bước. Muốn cướp đồ trong tay hắn nào có dễ như vậy?
Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía Thác Bạt Phong, Trương Sở Sở vội nói: “Mảnh răng thú đang ở chỗ tá Thác Bạt đại ca đã trả lại nó cho ta rồi!”
Tô Tín kinh ngạc liếc nhìn Thác Bạt Phong này một cái. Người này thế mà lại là một kẻ si tình, trả bảo vật lại cho Trương Sở Sở.
Hắn nghĩ gì Tô Tín cũng đại khái đoán được. Dù sao Trương Sở Sở cũng chỉ là một người bình thường, không có võ đạo thì nàng ta sống được bao nhiêu năm? Chưa đến trăm năm đã hương tan ngọc nát rồi.
Thế nên Thác Bạt Phong đưa răng thú cho Trương Sở Sở, để nàng ta cũng tu luyện võ đạo.
Chỉ có điều, với Tô Tín mà nói làm như vậy rất ngu.
Nói từ mặt lợi ích lớn nhất, thì chi bằng Thác Bạt Phong hấp thu toàn bộ sức mạnh trong răng thú vào người. Sau đó, khi mình có sức mạnh rồi thì tìm đến những thứ kỳ trân khác trong thiên hạ để dựng nền tảng cho nàng ta. Cứ như bây giờ thì căn bản là lãng phí tài nguyên.
Mà lúc này, Trương Sở Sở đã lấy răng thú từ trong vạt áo ra, phía trên buộc dây đỏ, lớn chừng bằng ngón cái.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc răng thú trắng noãn như ngọc, nhưng bên trong lại có dính chút máu, hơi có vẻ dữ tợn.
Răng thú này vừa xuất hiện, mọi người tại chỗ ngay lập tức xuất thủ. Tô Tín cũng động thân mình một cái, phóng tới hướng răng thú.
Trong nháy mắt, không gian nho nhỏ bị cương khí phá rách, khí xung tận trời.
Nhưng còn chưa chờ cho mọi người cướp, răng thú kia thật giống như bị sức mạnh cường đại dẫn dắt, bay ra khỏi tay của Trương Sở Sở đến giữa không trung.
Răng thú kia hấp thu cương khí mọi người ở đó bộc phát ra. Trong nháy mắt, ánh sáng phía trên đại thịnh. Sức mạnh cuồn cuộn trào ra. Một hình ảnh to lớn xuất hiện ở trước mắt mọi người.